Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Có Lẽ, Em Là Một Người Anh Trai Mà Thượng Đế Quên Gửi Vào Chung Nhà Với Nó! Tác Giả: Sưu Tầm    
    Sáng nay đi thi về, tâm trạng nó nặng nề, mở máy tính, nó nhận được một link quick and snow, nó nhớ ngay đến em, nhớ da diết, và cắn rứt.
    
    Em là người luôn đi cạnh nó. Nhưng nhiều khi, nó chẳng biết em ở đâu trong cuộc sống của nó. Nó biết em từ khi còn nhỏ, ngày mẹ em mất, nó nghĩ em là người dưng, nó thương em một tình cảm của những người dưng giành cho nhau. Em không biết nó, nó cũng chỉ đơn giản là hay thấy em, bởi nhà em ở ngay cổng trường mà mỗi sáng nó đều đi qua… Thời gian trôi, rồi em với nó thân với nhau từ bao giờ nó không biết… 5h30 sáng, nó kêu chạy thể dục mệt lắm, đau chân lắm. Rồi em cõng nó trên lưng, đi lang thang trên con đường đầy cây, đầy gió… Em im lặng, còn nó, nói, cười… Nó thích bạn cùng lớp, nó kể với em… em ngồi im lặng và nghe. Nó cãi nhau với người ta, nó kể với em, em ngồi cười tủm tỉm. Nó bực mình một ai đó, điều nó chẳng bao giờ nói với ai vì sợ người ta đánh giá, nhưng em đến, nó lại kể lể với em… em ngồi im lặng và “Dạ, vâng”. Một thằng nhóc cùng khóa với em thích nó, nó kể với em, em nghe và im lặng. Nhiều khi nó tưởng em là một cái bao thủng, để nó vứt tất cả những gì nó ghét vào đó hay em là tượng đá, chỉ nghe và im lặng. Nó ốm, em biết. Em có chuyện buồn, nó không hay. Nó im lặng, em hỏi, rồi im lặng nhìn nó. Em im lặng, nó nói, cười Nó đi thi đại học, em viết thư cho nó, một lá thư viết trước ngày nó đi rất lâu… Ngồi trên xe, nó chợt nhớ tới bức thư của em mà lúc chuẩn bị đồ đạc, nó đã vội vàng vơ lấy và nhét đại vào một ngăn nào đó của ba lô. Nó lục lọi, và đọc. Em nói, em chờ ngày nó trở về, em bảo ngay giây phút cõng nó trên lưng, em chợt nhận ra nó rất yếu đuối… em nhớ tất cả những lời nó nói ra, dù là vô tình, mà có khi, nó còn chẳng nhớ là mình đã nói thế. Xa nhà, nhớ da diết, bơ vơ, hụt hẫng. Ngoài bố nó ra thì em là người gọi điện, nhắn tin cho nó thường xuyên nhất. Lúc nào cũng là những lời an ủi, động viên, dịu dàng đến không thể tưởng… Nó không biết em là gì đối với nó, đối với cuộc đời nó. Đôi lúc, em chỉ nhắn tin bảo nó đi ngủ, bảo nó đắp chăn, bảo nó không được đạp chăn ra, bảo nó phải uống thuốc, bảo nó đừng học nữa mà phải nghỉ ngơi… bảo nó tất cả mọi điều mà ngay cả bản thân nó cũng chẳng thèm quan tâm tới. Mỗi lần đọc xong, nó mỉm cười, rồi thôi… Cũng chỉ là thế thôi… Biết nó thích ăn kẹo, khi nào tới em cũng mua kẹo cho nó, những cây kẹo mà không một ai khác mua cho nó. Nó biết, tình cảm của em cũng ngọt như kẹo vậy. Em còn tự tay nấu cho nó thứ nó thích ăn, mang xuống tận nhà cho nó. Trên cái xe đạp của em, em đã chở nó đi qua nhiều con đường. Vậy mà, nó…Cũng chỉ là thế thôi… Em tải cho nó những bộ phim hay nhất, những bài hát hay nhất, tải Quick and Snow cho nó… Em biết tất cả những gì nó thích. Còn nó, đôi khi nó bảo, em khó hiểu quá đi! Đôi lúc, nó bắt gặp ánh mắt em nhìn nó chăm chú, nó sợ, và khó chịu Rồi một ngày, nó nói với em: “Chị chỉ ước sao gặp được một người như em để chị tựa vào, chị thích người như em, nhưng mà không phải là em”. Em im lặng, cười, chào nó, rồi đạp xe về, lúc ấy, nó nhận ra, lần đầu tiên, em như thế. Lúc ấy, trời đang mưa… Nó sống một cuộc sống mới, nó chỉ biết than thở là nó buồn… Thay sim… Nó chẳng báo cho ai biết, vì nó mệt mỏi, sau này ai cũng trách nó, người ấy nói nó vô tình trước mặt nó, trước mặt đám bạn; Nó không nói cho em, vì nó chẳng nghĩ gì, em xuống tận nhà, hỏi bố nó số của nó… em gọi điện cho nó, cũng vẫn nói chuyện bình thường, nó than thở, em bảo nó cố lên, em bảo bao giờ chị về em sẽ mua kẹo cho chị. Cũng chỉ là thế thôi… Tết, bị bỏ rơi, nó gọi điện cho em, khóc; em tắt máy, gọi lại, an ủi nó hết lời. Tắt máy, nó đi ngủ vì đau mắt, em nhắn tin lại cho nó, khuyên nó biết bao điều. Nó chẳng nghĩ gì nữa, còn em thì có… Nó thi đại học, với em có lẽ là một sự kiện quan trọng. Em thi đại học, với nó, đó là không khí chung của cả nước… Ngày về, em mua cho nó mấy quyển sách mà nó thích… nó ôm lấy sách, ngồi đọc, chẳng biết nói gì… Em cứ như thế, lặng lẽ là một đường thẳng song song bên cạnh nó, sẵn sàng chìa tay ra cho nó, lúc nào cũng quá dịu dàng với nó, quá tốt với nó, quá thương nó, yêu thương nó vô điều kiện… Tới nỗi nhiều khi nó mệt mỏi, vì nó không thể dịu dàng, không biết quan tâm và quá vô tình với em. Nó, cũng chỉ là thế thôi… Nhiều khi nó nghĩ, nó còn mơ ước gì nữa khi đã có người yêu thương nó nhiều như thế. Nhưng nó chẳng hiểu nổi tại sao, nó vẫn vô tình đến thế, vô tư nhận từ em nhiều như thế, và vô tư đáp lại em bằng sự vô tâm… Bởi nó nghĩ em đúng là người mà nó hằng mơ ước, nhưng không phải là giành cho nó, em và nó quá khác nhau, khác tới nỗi nó sợ làm tổn thương em, mà nó không dám nói… nó yêu em nhưng không giống như những tình cảm bình thường khác, và khác với tình cảm nó giành cho người ấy. Nó yêu em nhiều, thương em nhiều, nhưng nó không thể hiểu nổi, đó là tình cảm gì, mà có khi nó lại quên đi… nó biết, nhưng cũng chỉ là thế thôi… nó chẳng thể thay đổi được. Nó biết, nó mắc nợ em quá nhiều… Nhưng nó không dám đối diện với em như thế… vì nó là chị, còn em là em. Bên cạnh em, nó thấy an toàn, và nhỏ bé, như một đứa em gái, bên cạnh anh trai vậy… vậy mà nó là chị, còn em lại là em. Có lẽ, em là một người anh trai mà thượng đế quên gửi vào chung nhà với nó. Nó hạnh phúc vì có em bên cạnh, nó biết, em vẫn mãi như thế, nó chẳng bao giờ sợ mất đi vì em là thật, không phải mơ… Còn nó, cũng chỉ là thế thôi… Nhiều khi, nó chẳng thế tìm thấy hình bóng của em ở đâu trong cuộc sống riêng của nó, trong trái tim nó, trong suy nghĩ của nó… Thực sự, nếu để nói ví dụ về một kẻ vô tâm thì nó chỉ cần nhìn đến bản thân là đủ… Nghĩ cho cùng, chưa bao giờ nó quan tâm đến em cả, vậy mà em, em thương nó, một tình cảm mà nó nghĩ không biết có người thứ 2 nào trao cho nó được vậy không nữa. Vậy mà… Nó, cũng chỉ là thế thôi… Bao nhiêu lời cảm ơn là đủ để chị có thể nói với em đây, hả em??? Có lẽ, em là một người anh trai mà thượng đế quên gửi vào chung nhà với nó!

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Lời Cuối Cho Anh
» Cho Tôi Xin
» Mảnh Tình Sầu
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Thư Bố Gửi Con
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Crazy Fan!!!!
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Một Thoáng Yêu Đương
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Gieo Quả Được Quả
» Chai Nước Giữa Sa Mạc
» Tiếng Đêm
» Người Phụ Nữ Bố Yêu