Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Ngừng Thổi Đi, Gió Ơi Tác Giả: Sưu Tầm    
    Tôi luôn tự ngắm mình trước gương và tự nhận thức được mình là một con nhỏ khá là yếu kém về mặt nhan sắc. Thật đáng buồn! Nhưng không sao, khi mà thân hình tôi cũng khá ổn khi không bị béo ú như con bạn cùng bàn và thành tích học tập của tôi luôn đứng đầu. Chí ít thì ba mẹ cũng có cái để tự hào về tôi với hàng xóm. Tôi nhận thấy là như vậy!
    
    Ngoài thành tích học tập khá ổn thì tôi còn có thể tự hào về một điều thú vị nữa, là tên của tôi. Theo như nhận xét của tôi thì tên của tôi rất kêu, Phong Linh, Dương Phong Linh. Kêu là tất nhiên, vì đó là chuông gió, sẽ kêu khi có gió.
    Chính vì cái tên của mình, tôi đặc biệt thích những chàng trai tên Phong, là gió, rất thú vị. Và trong lớp học của tôi, có một cậu bạn như thế. Tôi thích cậu bạn đó ngay khi biết cậu ta tên là Phong, Hoàng Lâm Phong, lý do có vẻ ngớ ngẩn nhưng hình như tôi thích cậu ta thật. Nghe toàn bộ câu chuyện của tôi, con bạn thân đã không chần chừ mà dùng cả đống vở viết giáng xuống đầu tôi một cú đau đớn. Nó bảo tôi bị khùng, và hình như … tôi bị khùng thật!
    Phong là một hotboy, hot về mọi thứ. Cậu ta luôn nằm trong top 5 những chàng trai đẹp nhất và hot nhất trường, cũng nằm trong top 5 những người có ý thức đạo đức và học tập tệ nhất khối. Vậy mà tôi lại thích cậu ta, thế mới lạ! Tôi vẫn thường để ý Phong trong mỗi giờ học, cậu ta ngủ vào hầu hết các tiết trừ giờ kiểm tra và những tiết … trốn học. Cứ đều đều thì cậu ta trốn 2 tiết một buổi, còn nhiều hơn thì có thể là cả buổi, và cậu ta luôn chăm chỉ thực hiện thời gian biểu đó.
    Ngoài khả năng ngủ gật trong giờ và bỏ tiết, Phong còn có một khả năng “trời phú”. Đó là “tán gái”. Theo như những gì tôi thấy, cậu ta có thể tán được cô hotgirl khối 10 chỉ trong ba ngày. Và một tuần sau đó, cậu ta lại đi với cô gái được gọi là hotgirl khối 11. Có lẽ vì cậu ta là gió, gió không bao giờ dừng chân lại một nơi mãi mãi cả, gió là lang bạt, là phiêu du. Đau thật, đó chính là lý do vì sao cậu ta sẽ chẳng bao giờ để ý đến tôi, một con nhỏ kính cận và không xinh đẹp!
    Nhiều lúc tôi cũng thấy mình hình như không được bình thường thì phải. Dù là tôi không xinh đẹp thật, nhưng con bạn thân luôn nói mắt tôi rất đẹp, trông “toàn cảnh” từ đầu đến chân tôi cũng không đến nỗi tệ. (Không biết là nó có cố an ủi tôi không nữa, khi mà đôi mắt đẹp luôn ở sau gọng kính cận). Và với sức học tuyệt vời của tôi, tôi dư sức thích một anh chàng nào đó có thể không đẹp trai như Phong nhưng trình độ học vấn và đạo đức chắc chắn hơn. Ấy thế mà tôi chỉ thích Phong, tình cảm mà, có muốn cũng chịu.
    Khi tôi học cấp hai, tôi đã hùng hồn tuyên bố sẽ tỏ tình với người con trai mà mình thích, vì tôi nghĩ phải nói ra thì người ta mới biết được là mình thích họ. Nhưng thực tế thì tôi đã thích Phong hai năm, và tôi vẫn chưa tỏ tình với cậu ấy. Tôi nhát gan hơn tôi tưởng! Con bạn thân vẫn hay cười nhạo tôi về điều đó, vì tất cả tâm tư tình cảm của tôi chỉ kể cho nó nghe hoặc viết vào cuốn nhật ký nhỏ, một cuốn sổ màu nâu nho nhỏ. Tôi luôn giấu nó trong một ngăn cặp, cũng giống như giấu nhẹm tình cảm với Phong khi chúng tôi lên lớp 12, thật sự rất bận rộn.
    _oOo_
    Một sáng tháng Mười Hai lạnh ngắt. Tôi đặc biệt thích mùa đông.
    Phong đang chơi bóng chuyền với đám con trai ngoài sân, còn tôi đang ngồi trên bàn học và lén nhìn cậu ấy. Phong thật tuyệt ở tất cả bộ môn thể thao, cậu ấy chưa bao giờ bỏ bất kì một tiết Thể Dục nào từ khi bắt đầu vào cấp Ba. Tôi thật sự ngưỡng mộ, vì với những đứa như tôi, Thể Dục là một môn vô cùng đáng sợ. À, đứa như tôi là sao hả? Đó là chiều cao hạn chế và cơ thể thiếu sức khỏe trầm trọng, hay nói đúng hơn là tôi quá lười tập thể dục nên sức khỏe không tốt.
    Trái bóng chuyền bay cao lên không trung, một cậu bạn khác ở đội bên kia nhảy một cú cao, đập mạnh bóng xuống sân đội bên. Quả bóng với tốc độ bay khá lớn, gây ra một lực mạnh phi thẳng vào khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Phong, mũi cậu ấy chảy máu. Lũ con trai ngừng chơi bóng và đưa cậu ấy vào lớp, lũ con gái đi xin bông băng y tế rồi lau vết máu cho Phong. Tôi cũng rất muốn làm như thế, nhưng tôi sợ cậu ấy không thích. Chỉ đến khi mãi mà không thấy ai đem bông băng về, máu ở mũi vẫn chảy nhiều trên khuôn mặt, tôi đưa cho Phong chiếc khăn tay màu xám của tôi. Cậu ấy cầm và lau, có lẽ cậu ấy cũng chẳng biết khăn tay đó của tôi.
    Giờ Thể Dục hôm nay là lần đầu tiên Phong nghỉ, cậu ở lại trong lớp vì có lý do chứ không phải là trốn học như mọi khi. Hôm nay tôi buồn hẳn, cậu ấy không có trên sân, tức là ánh nhìn của tôi vô định.
    Chờ mãi mới hết 45p chán nản, tôi đi cùng nhỏ bạn thân mua nước, đó là thói quen của nó, uống nước ngọt sau mỗi giờ Thể Dục.
    Tôi bước vào lớp, một vài ánh nhìn soi về chỗ tôi kèm với sự mỉa mai. Một vài tên con trai nhìn tôi cười và trong đó có Phong. Tôi cúi gằm mặt không hiểu, Phong lại gần tôi, giọng nói đầy vẻ giễu cợt:
    - Ra là đã thích tôi hai năm rồi cơ đấy!
    Tôi giật mình ngẩng đầu, trên tay cậu ấy là cuốn sổ nhỏ màu nâu - cuốn nhật ký của tôi. Tôi hốt hoảng đưa tay giật lấy cuốn nhật ký về mình. Chết tiệt! Phong cao hơn tôi một cái đầu, và cậu ấy đang cầm cuốn nhật ký, nhấc cao tay. Mặt tôi nóng đỏ, nước mắt lăn trên má và tôi vụt chạy. Phía sau chỉ còn lại những tiếng cười mỉa mai, tôi dám chắc, trong đó có tiếng Phong.
    _oOo_
    - Sao mày lại thích thằng khốn đó nhỉ? Quên nó đi, Linh.
    Nhỏ bạn thân suốt ngày vẫn chỉ luôn than thở với tôi mãi một câu đó. Chán thật, tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết lý do vì sao tôi thích hắn, hỏi tôi như vậy chả khác gì hỏi đầu gối đâu. Sau hôm đó thì tôi vẫn luôn cố tình tránh mặt Phong, mà nói chung tôi cũng không cần tránh nhiều, vì cậu ta vẫn hay bỏ học và chẳng bao giờ để ý đến tôi cả. Nhưng sau ngày hôm đó, tôi mất chiếc khăn tay và cuốn nhật ký, tất cả ở chỗ Phong, hoặc có lẽ cậu ta đã vứt chúng đi.
    Tôi có một ông anh họ, một ông anh họ có bề ngoài khá long lanh và tính cách còn đào hoa hơn cả Phong. Ông ta thay người yêu như thay áo và có một sở thích quái gở là cưa gái và đá theo những cách khác biệt, ông ta có một cuốn cẩm nang tự chế, là một cuốn sổ tay ghi lại các phương pháp tán và đá gái. Tôi thật không hiểu nổi với con người này.
    Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, một cô gái khá xinh đẹp bám theo ông anh họ tôi như đỉa khiến ổng phát sợ. Hiện tại, ông ta đang muốn tạm nghỉ “yêu” một thời gian nên đã nói chia tay và không tán thêm cô gái nào khác. Nhưng tiếc là cô gái kia không chịu, vẫn bám riết ông từng giờ, cô ta nói chỉ chấp nhận lời chia tay khi nhìn thấy người yêu mới của ông anh họ tôi. Và không tự nhiên mà tôi lại nói đến chuyện này, ý tôi là ông anh họ đã chọn tôi làm vật thế thân tạm thời!
    Ông anh họ dẫn tôi đi làm đẹp, trong gương trông tôi cũng không quá tệ. Bấy giờ tôi mới thấm thía câu “người đẹp vì lụa”, hiện tại trông tôi chẳng khác gì mấy hotgirl. Cô gái người yêu cũ của anh tôi đã ngồi sẵn phía bên trong, tôi hít thở sâu rồi khoác vai ông anh bước vào. Cô gái nọ hơi ngạc nhiên, rồi khuôn mặt trùng xuống buồn bã. Thật đáng thương, tại sao cô gái đó lại yêu người như anh tôi chứ? À mà hình như tôi và cô ta giống nhau, nhưng cô ta tốt số hơn tôi, ít nhất còn mang danh nghĩa người yêu của anh tôi gần một tháng.
    Ông anh họ ấn tôi ngồi xuống ghế, búng tay gọi phục vụ. Anh cũng ngồi xuống, miệng cười tươi giới thiệu:
    - Hà này, đây là người yêu mới của anh, Linh.
    Cô gái gật đầu, tôi thấy cô ta cũng là người hiền lành đấy chứ, thật đáng thương, quá đáng thương.
    Người phục vụ bê đến hai ly nước hoa quả và một ly cocktai. Tôi nhìn thấy chân anh ta đột nhiên khựng lại, hơi run run. Còn chưa kịp nhìn anh chàng phục vụ, bỗng nhiên tôi thấy lạnh toát. Ly nước hoa quả của cô gái xinh đẹp đã hất thẳng lên người tôi. Thế đấy, tôi vừa khen cô ta hiền lành.
    - Cô bị điên à?
    Ông anh họ tôi giận tím mặt, ông rút khăn giấy lau mặt cho tôi rồi nhẹ nhàng:
    - Em yêu, em không sao chứ?
    Tôi buồn cười, giận thế mà ông ta vẫn còn diễn được. Tôi từ từ đứng lên, hơi cúi đầu:
    - Em vào nhà vệ sinh một lát.
    - Dẫn cô ấy vào đó dùm tôi nhé!
    Ông anh họ cười với anh chàng phục vụ, tôi ngẩng đầu, bước theo anh. Ngạc nhiên, tôi thật sự rất ngạc nhiên đến nỗi miệng há hốc ra to tướng. Là Phong, tại sao Phong lại ở đây trong vai trò bồi bàn nhỉ? Phong cúi đầu, bàn tay đưa ra lễ phép và thành thục:
    - Mời quý khách đi theo lối này.
    Tôi sực tỉnh, đi theo ngay sau Phong. Cậu ta ở đây chín chắn và lịch sự, khác hẳn với một tên vô trách nhiệm ở trường. Nhưng cậu ta ở đây làm gì khi mà gia đình cậu ta chưa bao giờ chu cấp cho cậu ta thiếu một xu một hào nào cả? Tôi lau những giọt nước quả, nhìn bộ mặt mình trong gương khi xóa đi lớp trang điểm. Hóa ra, sau cặp kính cận, trông tôi cũng không quá tệ.
    Tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh với vẻ mặt thê thảm hơn rất nhiều, tôi tự nhận thấy thế. Vẫn cái suy nghĩ chưa thoát ra được về Phong, tôi cứ đi thẳng như người mất hồn.
    - Có người yêu rồi, sao còn bảo thích tôi?
    Phong đã đứng bên cạnh từ khi nào, khuôn mặt cậu ta hơi tím lại. Tôi đứng thẳng dậy, nói rành mạch:
    - Chuyện đó đâu liên quan đến cậu chứ?
    - Đồ nói dối!
    Phong ném cho tôi một câu nói đầy tức giận rồi đi thẳng. Gì chứ? Tôi không phải đồ nói dối. Điều mà Phong nói làm cho tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Tôi bực mình kéo tay áo cậu, giọng nói trầm hẳn.
    - Tôi không nói dối, tôi thích cậu, và đó là anh họ tôi.
    Phong gỡ bàn tay tôi ra khỏi áo, đi thẳng. Hình như cậu ta đang tức, tức cái gì cơ chứ? Tức vì lý do gì?
    _oOo_
    Hôm nay là một ngày rất kì lạ, Phong không hề bỏ học. Cậu ta ngồi đủ năm tiết trong lớp mặc dù cậu ta chẳng làm gì khác ngoài ngủ. Tôi vẫn không bỏ được thói quen theo dõi Phong trong mỗi giờ học, vậy nên tôi biết hôm nay cậu ta lạ như thế nào.
    Tôi lấy xe ra về, vừa dắt đến cổng, Phong đã đứng đó đợi tôi. Tôi dám chắc là cậu ta đợi tôi vì cậu ta cứ nhìn thẳng vào mắt tôi và khi tôi có ý định vượt qua, cậu ấy đã kéo tôi lại.
    - Cho về với. – Phong lên tiếng.
    Tôi tròn mắt nhìn Phong, cậu ta nói vậy là ý gì chứ? Dù cậu ta không nói ra là ghét tôi, nhưng sau vụ cuốn nhật ký, tôi biết cậu ta chẳng hề thích tôi mà thậm chí còn chẳng coi tôi ra gì cả. Tôi cố lấy bình tĩnh, vênh mặt:
    - Xe cậu đâu? Tại sao tôi phải cho cậu về cùng chứ?
    Phong cười lớn, cậu đẩy tôi về phía trước rồi ngồi lên yên sau xe đạp:
    - Vì cậu thích tôi mà, đúng không? Xe tôi hỏng.
    Vậy là tôi chẳng nói thêm gì mà cứ gò lưng chở Phong như thế. Thật vô lý, tôi là con gái, lại nhỏ con, cân nặng cũng chỉ vượt qua mức bốn chục một ít. Thi thoảng mẹ tôi còn đùa, không biết tôi có phải học sinh lớp 12 không nữa. Còn kẻ ngồi sau tôi, Phong. Cậu trai cao hơn tôi một cái đầu, thân hình to khỏe cường tráng, cân nặng chắc cũng gần đến sáu chục kí lô. Vậy mà cậu ta thì ngồi phía sau, còn tôi đang gò lưng mà đạp, tôi phải chở cậu ta. Quá tệ!
    - Thích tôi hơn hai năm rồi cơ à?
    Tôi biết cậu tâ đang hỏi tôi. Tôi không đáp, vẫn ra sức đạp. Đông lạnh và đoạn đường heo hút, tôi lại thấy cả người nóng lên, tai hình như cũng đỏ hồng.
    - Thích tôi nhiều không?
    - Đến nhà cậu rồi đó.
    Thật may vì nhà cậu ta … xuất hiện đúng lúc. Tôi thật sự không muốn nhắc đến vấn đề này. Cậu ta nhảy xuống xe và đi thẳng vào nhà, không thèm nói với tôi một câu cảm ơn. Bất lịch sự, tại sao tôi có thể thích một kẻ bất lịch sự như thế chứ? Mà không đúng, bình thường với phái nữ, tôi thấy cậu ta lịch sự và ga lăng kinh khủng.
    Những ngày sau đó Phong thay đổi một cách kỳ lạ. Cậu ta đến lớp đúng giờ và đi học rất đều. Dù hầu hết các tiết học Phong ngủ gật, nhưng tần số ngủ ít hơn và cậu ta có vẻ chú ý đến bài giảng hơn. Ngoài những tiến bộ vượt bậc trong học tập, Phong còn có những “tiến bộ” kì lạ trong mối quan hệ với tôi. Tôi tạm gọi như thế. Cậu ta phá tôi nhiều hơn, trêu chọc tôi nhiều hơn và làm tôi phát điên nhiều hơn. Mặc dù vậy nhưng trong lòng tôi lại có gì đó vui hơn hẳn, vì ít nhất, trong cậu ấy tôi không quá mờ nhạt.
    _oOo_
    Thầy chủ nhiệm đang phổ biến về vấn đề thi tốt nghiệp, lớp còn quá nhiều bạn học kém và thầy muốn cả lớp hãy giúp đỡ các bạn. Nhỏ bạn tôi đề nghị thầy giáo hãy thực hiện kế hoạch đôi bạn cùng tiến, bạn học tốt sẽ kèm bạn học yếu để bạn học yếu học tốt hơn. Thầy đồng ý và cho triển khai ngay. Tôi thấy Phong đột nhiên tỉnh ngủ, cậu ta giơ tay:
    - Phong có ý kiến gì sao? – Thầy chủ nhiệm ôn tồn hỏi.
    - Em muốn bạn Linh kèm em ạ.
    Cả lớp ồ lên, thầy giáo gật gù suy nghĩ. Tôi đoán là thầy chắc chắn sẽ đồng ý, vì Phong là học sinh học yếu nhất lớp, còn tôi thì ngược lại. Và tôi đoán không sai, tôi và Phong là một nhóm.
    Phong thông minh và tiếp thu rất nhanh, tôi dám cá là nếu cậu ấy chăm chỉ học từ đầu thì vị trí số một sẽ không còn là của tôi nữa. Phong nói chuyện hài hước, và tôi nhận thấy mối quan hệ của chúng tôi đang tốt dần lên, theo từng ngày.
    Phong vừa đủ điểm đỗ tốt nghiệp, đó là một tin vui. Ngày biết kết quả, cậu ấy đã ôm tôi và cười lớn. Tôi hơi đỏ mặt, và tôi nhận ra, tôi đang thích cậu ấy nhiều hơn.
    Tôi đồng ý cùng Phong ôn thi đại học, tôi chỉ cho Phong những bài tập cơ bản để giúp cậu ấy có thể được từ bốn đến năm điểm mỗi môn. Như đã nói, Phong thông minh và giờ thì cậu ấy rất chăm chỉ. Có lẽ cậu ấy đã nghiêm túc hơn với việc học. Và một thay đổi lớn nhất từ cậu ấy mà tôi rất vui, lâu rồi cậu ấy không hẹn hò với ai.
    Cả một tháng trời chìm ngập trong những con số. Chúng tôi bước vào kỳ thi Đại học. Trước hôm thi, Phong đã chúc tôi thi tốt rất nhiều lần, và tôi đã rất vui, rất rất vui.
    Nhưng đó là trước kỳ thi Đại học, còn sau kỳ thi, tôi suy sụp hoàn toàn.
    Tôi đã quên loại nghiệm ở câu hình phẳng của đề toán, chưa làm hết được câu khó. Lý tôi đã làm sai một vài câu, đó là những câu tôi chưa bao giờ gặp. Tôi gần như suy sụp, với số điểm dự tính mà tôi đạt được, có lẽ tôi sẽ trượt Y đa khoa của Đại học Y. Và chỉ sau đó một tháng, tôi chính thức trượt khoa Y đa khoa của Đại học Y Hà Nội. Bạn bè an ủi, chúng nó nói với tôi là điểm của tôi rất cao, chỉ là do trường tôi thi điểm cao quá mà thôi. Chúng nó tự hạ thấp mình xuống, nói chúng nó đỗ đại học chỉ là do may mắn chứ thực ra chúng nó học chẳng bằng tôi. Nhưng tôi biết chứ, chúng nó đã cố gắng nhiều lắm mới có kết quả như vậy, tôi may mắn khi có những người bạn.
    Bố mẹ tôi thất vọng ra mặt, điều duy nhất họ có thể tự hào về tôi bỗng nhiên sụp đổ hẳn. Bố có trách, có mắng, vfa bố giận tôi, có lẽ rất nhiều. Tối đó bố bỏ cơm, không nói chuyện với tôi, thậm chí đêm hôm đó, bố ra ngoài và đi về rất muộn. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm. Nhưng đến ngày hôm sau, bố lại xoa đầu tôi, ôm tôi vào lòng và nói không sao cả. Hóa ra bố mẹ im lặng vì họ cần suy nghĩ, họ đang giúp tôi tìm xem cách giải quyết là như thế nào. Tôi may mắn và hạnh phúc, tôi yêu bố mẹ tôi, yêu bạn bè tôi.
    Duy chỉ có Phong! Tôi nghe nói Phong vừa đủ điểm đỗ vào trường Đại học Nông nghiệp. Cậu ấy không gọi cho tôi, có lẽ sợ tôi buồn hoặc đã quên tôi rồi. Tôi đã hơi thất vọng, tôi tưởng rằng mình đã có một vị trí quan trọng trong lòng cậu ấy, vậy mà không phải. Nhưng tối không khóc, tôi lớn rồi, tôi cần có trách nhiệm với nhiều việc khác, và trước mắt, tôi cần đối mặt với việc trượt Đại học của mình.
    _oOo_
    Phong xuất hiện vào một ngày mưa lớn, khi mà tôi đang cố gắng dọn dẹp lại những mẩu ký ức vụn vỡ của mình. Bố kéo Phong vào nhà, khuôn mặt tươi cười ấn cậu ngồi xuống ghế. Tôi gượng cười rót cho Phong cốc nước ấm, người Phong ướt nhẹp, chắc là lạnh.
    Tôi nghe bố kể lại câu chuyện vào một đêm gió, trong lúc bố đang thất vọng và chán nản, Phong ở bên bố và nói một vài chuyện. Bố cười và nói rằng, bố chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chấp nhận mọi chuyện dễ dàng như vậy, nhưng Phong làm bố tin, và bố bỗng nhiên thấy thương con gái mình hơn.
    Phong sợ, không dám đến tìm tôi. Vì Phong không thể đến cảm ơn tôi với cái lý do đã giúp cậu đỗ Đại học trong khi chính bản thân tôi lại trượt. Phong muốn tâm trạng tôi khá lên rồi mới đến tìm tôi, vì Phong không phải người giỏi an ủi. Nhưng hóa ra sự cảm thông từ bố mẹ là do Phong đem đến. Những món quà tôi vẫn nhận được vào buổi sáng hay lúc chiều muộn khiến tôi vui vẻ là do Phong đem tặng. Một loạt những danh sách các trường Đại học với những chỉ tiêu xét nguyện vọng hai dài dằng dặc mà nhỏ bạn thân mang đến là do Phong kì cạch bên máy tính tìm và gõ mấy hôm liền. Hóa ra là Phong vẫn quan tâm tôi, rất quan tâm.
    Phong ngồi lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, trời vẫn mưa không ngớt, tôi bưng tách cafe nóng đến trước mặt Phong, cốc đầu cậu một cái thật nhẹ.
    - Này gió, cậu phải dừng chân đi chứ?
    - Gió à, dừng lại ở tim cậu lâu rồi:3
    Phong mỉm cười, nụ cười đẹp như bình minh buổi sớm. Tôi đã thích Phong ba năm, tôi đã đặt niềm tin vào gió. Và hôm nay, gió đã ngừng thổi, theo tiếng gọi của con tim.

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Lời Cuối Cho Anh
» Cho Tôi Xin
» Mảnh Tình Sầu
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Thư Bố Gửi Con
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Crazy Fan!!!!
» Một Thoáng Yêu Đương
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Gieo Quả Được Quả
» Chai Nước Giữa Sa Mạc
» Tiếng Đêm
» Mơ Xuân