Phải mất một năm, sau khi mọi thứ đã an yên, đúc kết từ cuộc tình với Tuân cộng thêm vài kinh nghiệm “xương máu” từ bạn bè, Loan mới nghiệm ra cái quy trình mà những “kẻ phản bội” áp dụng đều giống nhau, gần như chung một công thức.
Đầu tiên là chối quanh co, sau khi trấn an đối phương bằng những câu từ đầy yêu thương và dịu êm hay giả lả. Tiếp đó, nếu đối phương có những biểu hiện nhún nhường một chút kiểu như, từ bây giờ em không nhắc lại chuyện này nữa, tức khắc kẻ phản bội sẽ có những câu từ rất hiếu chiến và áp đặt, kiểu như em đa nghi quá đấy, em dựng lên câu chuyện có pho có điển, kiểu tin vịt... cho thỏa nỗi nghi ngờ của em mà không quan tâm anh bị xúc phạm thế nào. Vân vân và vân vân. Thế rồi, khi câu chuyện vỡ lở, chỉ cần đối phương có những câu nói kiểu như chúng ta tạm ngưng gặp nhau hay ngưng chat một thời gian là bên kia “OK” ngay tức khắc, bắt đầu tung hoành ngang dọc như chim sổ lồng, coi như chẳng còn cặp mắt cú vọ nào theo dõi 24/24. Và đến đoạn kết thúc, ngậm ngùi nhìn kẻ phản bội chính thức tay trong tay với người khác, hủy kết bạn hay chặn Facebook, email rồi sau đó đường ai nấy đi.
Câu chuyện bắt đầu vào cái ngày lễ Tình nhân. Bình thường mỗi khi đi công tác Tuân không bao giờ vào Facebook cho dù có tin... trời sập đến nơi. Vậy mà sớm tinh mơ, mắt nhắm mắt mở điện thoại của Loan báo có tin nhắn, là Tuân chúc mừng em nhân ngày đặc biệt, anh yêu em, cầu mong em luôn hạnh phúc. Loan ngạc nhiên lắm, sau khi cám ơn người yêu dấu, cô mới nhắn qua thêm một câu không nén được tò mò, lần đầu tiên em thấy anh online Facebook khi đi công tác. Bên kia, Tuân trả lời bằng một đôi môi trái tim và dòng chữ, là vì anh yêu em và hôm nay là lễ Tình nhân. Sau đó, Loan bỏ điện thoại đi vệ sinh, thay quần áo chuẩn bị đi làm. Trước khi cất điện thoại vô túi, Loan vào tin nhắn và thấy bên Tuân vẫn còn sáng đèn. Cô bấm gửi qua một câu: “Anh chưa đi làm sao?”.
Không có dấu hiệu cho biết Tuân đã đọc.
Sau đó, vượt qua bao nhiêu ngã tư đèn xanh đỏ, kẹt cứng người và xe cộ, Loan đến cơ quan. Mở điện thoại lần nữa Loan thấy bên Tuân vẫn còn sáng đèn. Cô theo dõi đến gần 9 giờ mới thấy phía bên kia off.
Câu chuyện không có gì cần phải nhớ ấy đi vào quên lãng cho đến một hôm, Loan nhận được một email chỉ có hình chụp màn hình, nội dung đầy những lời yêu thương của Tuân với một người nào đó vào đúng ngày lễ Tình nhân. Tự dưng miệng Loan đắng nghét và khô khốc dù trước đó 10 phút cô vừa uống xong ly cà phê nhiều sữa. Trạng thái tiếp theo là cảm giác nửa bàng hoàng, nửa lo sợ mà Loan không biết mình lo sợ điều gì. Sau đó là trống ngực đập liên hồi, mồ hôi vã ra.
Bình tĩnh, rót ly nước ực một hơi, Loan bắt đầu hít vào, thở ra đều đặn.
Lạ nữa, vừa uống xong ly nước vậy mà miệng Loan vẫn tiếp tục khô khốc, đắng nghét. Đến giờ cơm Loan không thấy đói, cô theo các đồng nghiệp xuống căn tin bằng những bước chân vô hồn và cái đầu hoàn toàn rỗng. Bên cạnh cô mọi người cười nói rôm rả, ồn ào nhưng hầu như cô không biết ai đang nói với ai chuyện gì.
Lùa đại vài ba hột cơm, Loan trở lại phòng làm việc mà không chờ đồng nghiệp như mọi khi. Cô mở tủ lấy cái túi ngủ trải ra sàn và chui vào trong đó rồi bắt đầu... khóc!
Cho đã một hồi xong Loan bắt đầu công việc tua lại các mốc thời gian và động não suy nghĩ xem chủ nhân email đó là ai? Mục đích gì?
Những câu chat trong ngày lễ Tình nhân phù hợp với thời gian Loan thấy Tuân online trong đợt công tác. Cô lục tung cuốn sổ ký ức. Dạo sau này Tuân đặt chế độ bạn bè riêng tư chỉ mình Tuân biết. Có lần Loan thắc mắc thì Tuân nói kiểu lấp liếm cho qua rằng không muốn có cặp mắt của mấy đứa bạn nhiều chuyện, tò mò theo dõi. Hành tung của anh trên Facebook cũng khác trước, rất ít “thích” hay bình luận trạng thái của ai và không cập nhật gì. Như vậy, vào Facebook chỉ có chat?
Nhớ lại, nhiều đêm Loan thấy Tuân online đến 2 giờ sáng, mỗi khi cô tỉnh giấc trong đêm. Thường do buồn ngủ lại nhanh nên Loan bỏ qua, không để tâm. Có lần cô nhắn hỏi Tuân sao chưa ngủ nhưng không thấy dấu hiệu cho biết đã đọc và sau đó thì tắt đèn.
Bức ảnh chụp hình màn hình mười ngày sau Loan mới gửi cho Tuân sau khi cô bỏ thời gian theo dõi đèn xanh phía bên kia và chắc chắn mình không sai, cũng như đoán được chủ ý của người gửi email khiêu khích.
Tất nhiên ban đầu Tuân chối. Nhưng những lời bao biện quá yếu về lý đã khiến sau đó anh lồng lên, hùng hổ tự bảo vệ mình.
Và câu chuyện chấm dứt từ phía Loan trước. Cô không muốn dây vào cuộc tình tay ba, một người đi với một người, một người đi với nụ cười hắt hiu. Cô không đủ bao dung để tha thứ, bỏ qua. Gõ câu trạng thái trong bài hát “Đắp mộ cuộc tình”, để đúng một ngày, Loan khóa Facebook, ủi luôn ứng dụng trên điện thoại.
Loan cảm giác như mình vừa trút đi một cái gánh, lòng nhẹ tênh. Nhưng cũng chỉ được một ngày sau đó là triền miên nỗi buồn với một trái tim nặng trĩu và những đêm dài mắt thao láo nằm đếm tiếng thằn lằn tặc lưỡi.
Từ những đêm trắng đó Loan thấy mình chợt thành... triết gia. Cô bắt đầu phân tích, mình có lỗi gì mà bị phản bội như vậy sau 3 năm yêu nhau? Mới hiểu ra là cô chẳng có lỗi gì cả ngoại trừ cái lỗi là Tuân không tìm thấy cảm hứng từ cô nữa. Mỗi người trong đời thường vài ba cuộc tình mới tiến đến hôn nhân. Mỗi cuộc tình đều có một kết thúc. Thế gian xưa giờ vậy rồi cho nên mới có thất tình, đau khổ vì tình. Vậy thì chuyện mình đâu ngoại lệ? Một ngày có biết bao nhiêu cặp tình nhân chia tay nhau, ai thống kê được số khăn giấy tiêu thụ cho những cuộc chia tay này?
Có người khuyên yêu là phải biết buông tay, buông là cho mình, vì mình chứ không phải cho kẻ phản bội. Chuyện hôm qua mình yêu anh ta là chuyện tưởng tượng. Chuyện thật là hôm nay hai người đã chia tay. Đau khổ cũng chỉ là tưởng tượng. Chính cái đầu khiến mình đau khổ chứ có ai thấy hay biết mình đau khổ? Đừng đem ký ức ra dằn vặt nữa. Phải quên ngay đi, làm mới lại mình. Thế nhưng để quên một đối tượng có dễ dàng không và cần bao nhiêu thời gian? Cô nghiệm ra thêm, hình như tình yêu và tình thù sinh ra hai loại hóa chất khác nhau tác động vào trí não con người. Mới hôm qua còn hưng phấn, đầy cảm hứng sống, sang hôm nay đã thấy như sinh lực trong người cạn kiệt, chán chường, buông trôi, thậm chí nhấc cái tay thôi cũng không nổi.
Để giải phóng hết cái loại hóa chất gây hụt hẫng, buồn tủi, nhớ nhung, sầu khổ ra khỏi trái tim, trí não con người mất bao lâu? Nhắc mình, tỉnh lại đi hãy nhận ra rằng đối tượng không xứng đáng để mình yêu thương. Chính anh ta vừa đánh mất đi một người yêu thương anh ta thật lòng, còn mình thì chỉ mất một thứ không đáng. Ai thiệt hơn ai? Hãy cứu mình trước, một người đã không còn nghĩ đến mình nữa thì mình có chết họ cũng chẳng màng. Như vậy bi lụy làm chi?
Quan trọng nữa là phải đẹp hơn, mới hơn ngày hôm qua cho kẻ phản bội khi gặp lại phải khao khát! Cần chấm dứt câu chuyện này càng sớm càng tốt.
Biết rõ là vậy, tuy nhiên ban ngày đi làm không sao nhưng đêm về, những suy nghĩ cứ lan man dài thượt như thế. Lắc đầu cố quên lại càng thấy ấm ức, tức tối. Hết tức người rồi đâm trách mình sao cứ nghĩ hoài một câu chuyện tồi tệ, một con người không đáng giá một xu.
Một ngày, đứng trước gương, Loan giật mình, có phải là mình không? Mắt trõm lơ, mặt hốc hác, tóc tai xơ xác, gầy tong teo khô khốc...
Cái người trong gương nhìn cô bằng ánh mắt đầy trách móc, giận hờn. Loan cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô rùng mình. Và rồi tỉnh táo nhận ra, mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cho một câu chuyện, một con người đã chết từ lâu rồi!
Như người vừa thoát khỏi cơn mộng dữ. Loan tỉnh hồn, nếu mình không thoát được tức là mình đã chết theo hắn ta. Bản thân mình có đáng bị đối xử như vậy không?
- o O o -
Sau này mỗi khi nhớ lại, Loan biết rất rõ chính cái cảm giác “tỉnh hồn” đã kéo cô thoát khỏi ma trận mộng mị, tiếc nuối, oán hờn, trách cứ... và làm nên những suy nghĩ giải quyết vấn đề cho bản thân một cách tích cực, hữu hiệu.
Cho đến một ngày Loan gặp lại Tuân đang đi cùng với một người khác cô thấy lòng mình nhẹ tênh, thanh thản. Cô chợt ngạc nhiên không thể hiểu được tại sao có một quãng thời gian mình đau khổ vì câu chuyện này đến thế, trông hắn ta cũng xoàng thôi mà, có gì đáng để quan tâm đâu!
“Kẻ phản bội” tròn xoe mắt nhìn cô: “Trông em khác quá, đẹp bất ngờ, anh nhìn không ra luôn”.
Loan mỉm cười nói câu cám ơn, hỏi thăm sức khỏe. Cô chợt thấy ánh mắt bên cạnh Tuân nhìn cô vừa ghen tức vừa hằn học.
Lúc quay đi, Loan liếc nhìn mình trong cửa kính một shop thời trang. Cũng bộ váy màu đỏ đã mặc một lần hai tuần trước rồi nhưng cô bỗng thấy mình đẹp lạ!
Kết Thúc (END) |
|
|