Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Bí Mật Của Chồng Tác Giả: Kiều Bích Hậu    
    Vợ chồng tôi cưới nhau được gần một năm. “Rổ rá cạp lại” nhưng chúng tôi sống khá hạnh phúc. Hiến là một người bố tốt và nghiêm khắc với con trai riêng của tôi.
    Trong mắt tôi, Hiến là người chồng tuyệt vời, ngoại trừ một việc mà tôi đã phải chấp nhận giao kèo với anh trước khi cưới. Đó là không được động chạm đến một “bí mật của chồng”.
    Bí mật đó có từ trong quá khứ, và nó chẳng liên quan gì đến tôi. Để lấy anh, tôi đã cam kết không động chạm. Anh chỉ cho tôi biết, rằng anh từng ly hôn một lần. Lý do ly hôn, hậu quả và câu chuyện của nó, thì anh sẽ không bao giờ để tôi biết.
    Là một phụ nữ hiện đại, tôi cũng xác định, tôi yêu chồng tôi của ngày nay. Tôi chẳng việc gì phải lo đến quá khứ của anh làm gì cho mệt. Tình yêu thương, chúng tôi tập trung cho nhau hôm nay, mới là thông thái.
    Nhưng rồi, tôi cũng không thể kiên nhẫn thêm với “bí mật của chồng”. Suốt gần năm qua, cứ đến chiều thứ bảy là anh “xách ba lô lên và đi” đến tối muộn chủ nhật mới về nhà. Anh đi đâu, với ai, làm gì, ngủ giường nào? Biết bao câu hỏi vang lên trong đầu tôi, nhưng tôi câm nín. Tôi chưa muốn phạm vào cam kết của tôi với chồng từ trước khi cưới. Anh không hé răng giải thích, nhưng mỗi khi tôi gọi điện thoại khi anh đi vắng, anh vẫn nghe chứ không tắt hay bỏ máy. Đôi khi, tôi nghe trong điện thoại có tiếng trẻ con hờn dỗi, la hét, tiếng người lớn quát. Tôi đồ rằng anh đang ở chỗ đông người, và có trẻ con. Đêm thứ bảy, thì khi nghe điện thoại, giọng chồng tôi luôn hạ thấp nhất, nhưng cũng có khi anh thì thào như vậy, mà bên anh lại nổi lên tiếng trẻ la hét, tiếng người lớn đe nẹt.
    Bằng linh cảm, tôi cho rằng chồng tôi không làm chuyện bậy khi luôn biến mất vào cuối tuần. Nhưng nếu đó là việc tử tế, thì tại sao anh lại bí mật như vậy? Và còn một điều nữa khiến tôi không bằng lòng, đó là tôi muốn vợ chồng tôi sinh con, nhưng anh lại không muốn. Anh đơn giản nói, chúng ta đã có cu Thóc là đủ rồi, anh yêu thương con như con đẻ của anh. Không cần có thêm con nữa.
    Kỳ quặc, có người đàn ông nào như anh, lấy vợ mà lại không muốn sinh con của chính mình? Khi anh thực lòng yêu thương con riêng của tôi, tôi phục chồng mình vì sự rộng lượng và cao thượng của anh. Nhưng vẫn có góc khuất nào đó trong anh mà tôi không hiểu nổi.
    Thuê thám tử để theo dõi chồng? Tôi không muốn. Ép anh nói ra bí mật? Như vậy thì rõ ràng tôi vi phạm cam kết và chúng tôi phải chia tay nhau. Chồng tôi đặt điều kiện rõ ràng, nếu em muốn bí mật của anh, thì chúng ta chia tay. Lúc chưa cưới, tôi thấy rằng mình có thể chấp nhận được điều bí mật ấy. Nhưng giờ thì tôi hiểu, lắm khi mình cũng không thể tin được chính mình. Càng ngày, tôi càng khó chịu khi chồng biến mất vào cuối tuần.
    Tôi phải nghĩ ra cách gì chứ!
    Nghĩ nát nước, tôi quyết định nhìn thẳng vào sự thật.
    Chiều thứ bảy, khi Hiến đang xếp đồ vào ba lô, tôi giữ tay chồng lại:
    - Anh có tin em không?
    - Có chuyện gì vậy? Tại sao em hỏi thế?
    - Phải có niềm tin thì mới sống hạnh phúc với nhau được - Tôi bình tĩnh nói - Em cảm thấy mình bất lực. Em đã rất cố gắng nhưng chỉ tình yêu thôi thì có lẽ chưa đủ. Em phải làm gì để anh tin em?
    - Anh có tin em - Chồng tôi khẳng định, nhưng mắt không nhìn tôi.
    - Nếu thực sự tin, chúng ta hãy bỏ cam kết kia đi - Tôi dấn tới.
    - Không được! - Chồng tôi nhăn mặt - Hãy hiểu cho anh, anh giữ điều bí mật ấy, là muốn bảo vệ em thôi. Mình anh chịu đựng là được rồi. Em hãy hiểu một điều này thôi, rằng anh yêu em và không muốn mất em.
    - Anh yêu em thì tại sao anh không cho phép em đi đến tận cùng cuộc đời anh, không cho phép em vui sướng, đau khổ, lo lắng cùng anh? Trái tim anh đặt ở nơi nào? Em đâu được biết. Em đã lầm, tưởng rằng em có thể sống hạnh phúc bằng việc bỏ qua điều bí mật của anh nên em đã cam kết thật ngu xuẩn. Giờ thì em hiểu rằng em không sống như thế được. Nếu anh vẫn cứ ra đi như thế này, em cũng sẽ ra đi.
    - Huyền, sao em có thể nói với anh như vậy? - Chồng tôi buồn rầu nắm cánh tay tôi. Mắt anh nhìn tôi tuyệt vọng, như mắt một con cún nhỏ cầu cứu. Nhưng nếu tôi buông xuôi, thì tôi sẽ phải chấp nhận một hạnh phúc khuyết tật mãi mãi.
    - Hãy cho em biết, dù là bất cứ chuyện gì. Em có thể bỏ đi, hoặc ở lại. Anh cần chấp nhận điều đó. Em không hứa, cũng không cam kết được. Bởi em có quyền biết sự thật. Em có quyền chia sẻ tận cùng cuộc sống với chồng em.
    - Người vợ trước của anh, không chấp nhận được sự thật, và đã bỏ anh. Bây giờ em vẫn muốn biết sự thật sao!
    Hiến chỉ nói được có vậy, rồi mặt anh âm u, tuyệt vọng đến nỗi tôi không dám vặn hỏi gì thêm. Cảm giác như chỉ cần tôi thốt ra một lời nào đó, là anh sẽ đổ sụp. Tôi muốn ôm lấy anh, hôn anh, để có thể một điều gì đó tràn vỡ. Nhưng tôi lại cứ thế đứng lặng im.
    - Em chuẩn bị ít đồ, rồi đi cùng anh, nếu em vẫn quyết liệt muốn biết sự thật! - Cuối cùng, chồng tôi nói.
    Tôi vơ quàng quần áo, đồ ăn khô, chút tiền cho vào túi xách. Đột nhiên một nỗi lo sợ khiến tôi tê liệt. Tôi, hay chồng tôi, đã tự đẩy mình vào chọn lựa kinh khủng: tôi có thể mất anh. Mà tôi hoàn toàn không biết rõ sự thật ấy ghê gớm tới mức nào. Nhưng tôi không lùi được nữa. Tôi không thể để nỗi sợ này ngăn cản mình.
    Chiếc taxi nảy lên, rồi chạy chậm lại khi đi qua cây cầu nhỏ bắc qua sông Nhuệ. Chồng tôi làm gì ở vùng đồng chiêm trũng này? Ven sông, cỏ dại mọc lơ phơ trước gió, từng đàn vịt nhởn nhơ bơi lội. Tôi liếc sang Hiến, chồng tôi ngồi dịch ra xa tôi, cách hẳn một ghế giữa trên xe. Từ lúc đó trở đi, anh bỗng trở nên xa cách lạ lùng. Lẽ nào đây là người đàn ông đầu gối tay ấp cùng tôi bao đêm?
    Taxi dừng lại trước cánh cổng gỗ rất lớn, rất cao, hoành tráng như một khu resort đồng quê. Cửa mở, một cậu bé rất béo, chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cởi trần bước ra đón chúng tôi, nở nụ cười tươi rói:
    - Con chào bác Hiến ạ. Con chào cô ạ.
    - Đây là cô Huyền, vợ bác - Chồng tôi giới thiệu.
    Vượt qua hai chiếc ô tô bảy chỗ choán cả lối đi, chúng tôi bước vào khu trung tâm, tôi chỉ kịp nhìn thấy dãy nhà gạch xây kiểu nhà phong kiến xưa kia, và một hàng cối đá úp ngược, chặn một đầu con đường chính xuyên giữa khu trung tâm. Tôi chợt sững người trước một đoàn trẻ em mặc đồng phục màu cam, đi xe đạp một bánh, tung hứng bóng như đang làm xiếc, tiến nhanh tới dãy cối đá. Vài ba đứa trẻ thấy chúng tôi, vứt xe ném bóng đi, chạy ào tới.
    Một cậu bé cao lộc ngộc, cao hơn cả tôi, miệng cười nhưng đôi mắt đờ đẫn như ở đâu đó xa xôi, bất ngờ ôm chặt lấy tôi, hôn lên má tôi khiến tôi không kịp phản ứng.
    

Kết Thúc (END)
Kiều Bích Hậu
» Bí Mật Của Chồng
» Say Nắng Ở Budapest
» Đôi Dép Nổi Giận
» Cánh Bướm Đêm
» Đối Tác
» Đong Cơm
» Trái Tim Vàng
» Nỗi Sợ
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Bố Chồng
» Làm Mẹ
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Đánh Thơ
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Bên Bờ Biển
» Người Thứ 79
» Quà Giáng Sinh
» Mùa Mắm Còng