Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Amarante Tác Giả: Sưu Tầm    
    Hôm nay tôi lại cúp học. Không biết đây là lần thứ mấy, nhưng chắc chắn không dưới hai mươi lần. Cứ nghỉ học như vậy, không sớm thì muộn, nhà trường cũng đuổi học tôi thôi. Một đứa học sinh mờ nhạt trong lớp như tôi, có biến mất vĩnh viễn, cũng chẳng ai thèm bận tâm.
    Tôi đến quán cà phê quen thuộc của mình. Chiếc bàn thứ bốn gần cửa sổ là chỗ ngồi gần như là độc quyền của tôi. Từ khi tôi ngồi ở đây, chẳng ai dám lên tiếng tranh giành. Có lẽ bọn họ cũng không muốn ngồi vào chỗ đứa cặn bã như tôi đã ngồi.
    Quán cà phê không lớn, tông màu chủ đạo là xám nhạt. Màu xám - u ám và buồn bã, nhưng tôi thích nó. Không khí ở đây thật yên tĩnh đến lạ thường, bản giao hưởng của Luz vang lên khắp góc phòng, đâm xuyên qua màng nhĩ tôi, thật tuyệt, of course. Tôi có thể thư giãn, hoặc làm bài tập về nhà ở chiếc bàn thứ bốn gần cửa sổ, tôi tập trung khi ở đây. Hơn thế, Cappuccino pha rất ngon, đây cũng là một lý do nhỏ khiến tôi thích nơi này.
    Chủ quán là một người đàn ông trung niên góa vợ. Ông rất tốt bụng, rất biết cách quan tâm người khác. Tôi luôn đến đây khi tôi muốn, và cùng trò chuyện với ông. Chúng tôi đều rất thích đọc sách, tất nhiên chủ đề tranh luận của chúng tôi không bao giờ có thể thiếu những cuốn sách. Alex, người đàn ông xem sách là sinh mạng.
    "Amarante, cháu lại cúp học à?" Amarante là tên của tôi, trong tiếng Pháp, nó có nghĩa là hoa bất tử hoặc loài hoa không bao giờ héo tàn. Một cái tên hay, nhưng tôi ghét nó. Người ta thường nói cái tên nói lên con người bạn, nhưng nó không đúng với tôi.
    Tôi không để tâm lắm đến câu hỏi của ông chủ quán, tính tôi vốn bất cần, đừng nghĩ tôi vô lễ. Tôi tiến đến chỗ ngồi quen thuộc, lấy trong cặp ra một tập vẽ.
    "Oh, Ame, cháu vẽ bầu trời à?" Alex không biết từ khi nào đứng sau lưng tôi, nhìn bức vẽ vẫn chưa hoàn thành, xoa xoa cằm, bình luận một câu khách quan. "Vẽ rất đẹp. Nhưng màu sắc buồn quá."
    "Tất nhiên rồi, chúng phù hợp với cháu. Mà, đừng gọi cháu là Ame nữa, tên của cháu là Amarante." Mặc dù tôi ghét cái tên của mình, nhưng cũng không vui khi nó bị chế.
    "Bỏ qua chuyện đó đi, Ame. Cháu giống như một bà cụ non vậy." Alex nhún vai, lắc đầu đầy miễn cưỡng.
    Tôi định lên tiếng thuyết giáo cho ông một trận vì cái tật chế tên người khác, mặc dù Ame nghe có vẻ rất dễ thương, nhưng tôi không thích. Tôi không thích ai đó gọi tên tôi, cho dù là tên gì đi chăng nữa. Nếu nhất thiết phải có một danh từ xưng hô, hãy gọi tôi là con, để tôi còn biết, mình vẫn là con người.
    Nhưng ông trời đã không cho tôi thời gian làm việc đó, cửa quán mở ra. Một vị khách lạ mặt bước vào. Thằng con trai tóc đen, cắt xém chút nữa là thành quả đầu ân - đờ - cớt, khuôn mặt trắng và đẹp, ngũ quan thanh tú, trông cũng dễ nhìn.
    Chắc là khách. Tôi đinh ninh như vậy.
    Nhưng tôi đã nhầm. Cậu ta bước đến bên Alex, cúi đầu chào một cách kính cẩn.
    "Xin chào ông chủ, tôi là nhân viên mới ạ. Mong được giúp đỡ."
    Alex tất nhiên là đã biết đến sự tồn tại của nhân viên mới. Ông vỗ vỗ vai cậu ta, cười hào sảng.
    "Chào cậu, tôi là Alex. Còn cậu tên gì?"
    "Troy, thưa ông."
    "Troy, từ giờ hãy làm việc chăm chỉ nhé." Rồi ông chuyển tầm nhìn sang tôi. "Đây là Ame, con bé là khách hàng ruột ở đây đấy, có gì khó hiểu cứ hỏi con bé nhé. Đừng lo, nhìn nó lạnh lùng vậy thôi chứ sống tình cảm lắm."
    Tôi cau mày, cảm giác khó chịu chực trào dâng. Tại sao tôi phải giúp đỡ nhân viên mới của ông?
    Cậu ta nhìn tôi, đưa tay chào, kèm theo một nụ cười tỏa nắng mà bất kì đứa con gái nào cũng có thể bị mê hoặc.
    "Chào cô Ame, tôi là Troy. Rất hân hạnh được biết cô." Một gã lịch thiệp. Thường thì những gã như vậy cần phải đề phòng. Ai biết được ẩn sau vẻ ngoài điển trai chứa biết bao dã tâm?
    "Tên của tôi là Amarante."
    "Oh, vậy gọi tắt là Ame đi."
    Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta, một kẻ khó ưa.
    ...
    Troy làm việc ở đây đã được hai tháng. Troy có vẻ năng động và hài hước. Các cô gái rất thích cậu ta, họ đến quán cà phê chỉ để ngắm cậu ta là chính. Điều này khiến tôi rất khó chịu. Không phải tôi ghen, bớt đùa. Nếu bọn họ cứ ngồi suốt từ sáng đến tối và không gọi gì cả, doanh thu của quán sẽ giảm sút nặng nề. Tôi không muốn nơi mình yêu quý bị tổn hại. Cậu ta cần biết điều đó, hay cậu ta đang cố tình?
    Nhưng không thể phủ nhận, cậu ta hát rất hay và chơi violin rất ổn. Cậu ta có thể cover hầu hết các bài hát của Luz, thậm chí có phần giống hơn, hay hơn. Sherlock Home rất giỏi violin, vì vậy tôi thích chơi nhạc cụ này. Và, còn nữa, hình như tôi đã nghiện hương vị cà phê độc đáo của cậu ta.
    Tôi và Troy là hai con người thuộc hai thế giới khác nhau. Chúng tôi hoàn toàn không có điểm chung. Tôi lạnh lùng, nhạt nhẽo, Troy vui vẻ, ấm áp. Tôi nói ít, Troy nói nhiều. Tôi thích nhạc giao hưởng, Troy thích nhạc Rock. Tôi thích uống Cappuccino, Troy thì không. Tuy nhiên, chúng tôi chưa từng cãi nhau bao giờ. Troy luôn luôn nhường nhịn phụ nữ, còn tôi thì rất ghét vướng vào rắc rối.
    Tôi không thích sự im lặng. Im lặng tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi. Nhưng tôi là người tạo ra khoảng cách đó.
    Troy đã nhiều lần ngỏ lời làm quen với tôi, tôi đều từ chối. Troy càng lại gần, tôi càng đẩy cậu ta ra xa. Hỏi tại sao ư? Ai mà biết được.
    Nhưng có gì đó đang thay đổi. Tạm thời tôi vẫn chưa biết nó là cái gì. Hy vọng không phải chuyện xấu.
    ...
    Hôm nay là một ngày mưa. Khi tôi đang trên đường đến quán, trên tay cầm cây dù màu hường và đôi ủng, tôi bắt gặp một cảnh tượng không mấy hứng thú.
    Troy đang được một cô gái tỏ tình. Không mất quá nhiều thời gian để tôi nhận ra cô gái đó là Violet, hotgirl trường tôi.
    "Troy, tớ thích cậu. Làm bạn trai tớ nha." Violet tỏ vẻ ngượng ngùng, đối với bọn nam sinh thì biểu cảm này rất đáng yêu, nhưng đối với tôi, chỉ có hai từ, buồn nôn. Giả tạo.
    Nước mưa chắn hết tầm nhìn của tôi. Tôi không thể nghe thấy cậu ta nói gì. Chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt của cậu ta đỏ ửng lên.
    Chỉ vậy là đủ. Tôi không muốn nhìn tiếp nữa, tôi đi thẳng. Tôi thầm nghĩ, cô ấy xinh đẹp như vậy, chắc cậu ta sẽ đồng ý thôi.
    Nhói.
    Có gì đó mặn mặn. Tôi đưa tay lên khóe mi.
    Ơ... Không thể nào!
    Tôi...
    đang khóc.
    Hôm đó, tôi không đến quán.
    ...
    Troy và Violet chính thức quen nhau. Mọi người đều chúc mừng. Đúng là một đôi trai tài gái sắc. Rất xứng!
    Tôi cảm thấy mình thật giống nữ phụ thấp kém trong ngôn tình, yêu đơn phương nam chính, không đoạt được nam chính đành quay sang hại nữ chính, kết cục rất bi thảm. Nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
    Tôi vốn không thích ngôn tình. Phi thực tế và tồi tệ.
    Tôi cũng không thích hại nữ chính. Vì tôi vốn là nữ phụ trong cuộc đời của kẻ khác. Đây không phải lần là đầu tiên.
    Nhưng là lần đầu tiên...
    tôi biết khóc...
    tôi biết đau...
    tôi biết yêu...
    tôi biết từ bỏ...
    Tôi đã đủ mạnh mẽ để buông tay cậu chưa, Troy?
    ...
    Tôi mặc một bộ váy màu trắng, tinh khôi và thuần khiết, điểm chút son, trông tôi thật giống một thiên thần... Tôi cười nhạt một tiếng, vẫn là cặn bã. Tôi băng qua con đường, cột đèn giao thông nhấp nháy, báo hiệu chuyển sang đèn đỏ cho các phương tiện đi lại, đồng thời cảnh báo người đi bộ dừng lại và chú ý xung quanh.
    Cảnh tượng cuối cùng tôi trông thấy, vẫn là cậu ta và cô ấy, đang vui vẻ nắm tay nhau bước trên con đường đầy nắng.
    Hahaha. Khóe môi không tự chủ được, nhếch lên một nụ cười tự giễu. Một nụ cười lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời. Coi như là món quà dành tặng cho bản thân bao năm qua đã sống trong nỗi thống khổ tột cùng. Nhưng không sao, sắp được giải thoát rồi.
    Troy, rất tiếc khi cậu không thể trở thành ánh sáng của cuộc đời tôi. Tôi cũng không muốn vấy bẩn cậu.
    Violet, cô ta rất hợp với cậu. Một con đàn bà có tâm hồn rắn độc, nhưng vẫn tốt hơn tôi chán.
    Được rồi. Không còn gì để lưu luyến nữa.
    Tôi lướt qua... nhẹ như không khí...
    Tiếng thét của người qua đường xa lạ vang lên.
    "Cô bé kia, nguy hiểm lắm!"
    Chiếc xe tải chạy với vận tốc kinh khủng, lao đến như con thú gào thét, tàn nhẫn đụng vào người tôi. Tôi ngã xuống mặt đất, máu phun ra ngập cả mặt đường. Bắt đầu một giấc ngủ vĩnh hằng.
    Rầm!
    Dân tình xôn xao, người gọi cấp cứu, kẻ tò mò, người thương tiếc, kẻ thờ ơ.
    Máu chảy dài, lênh láng trên con đường nhựa.
    Troy thét lên, giọng khản đặc pha đầy sự đau xót.
    "AMARANTE!!!"
    Troy lao đến như tên bắn, bỏ quên Violet đằng sau. Cậu ta nâng đầu đã gần như bị dẹp của tôi lên, lay lay người tôi một cách điên loạn. Tôi vẫn nằm đó, máu đỏ vấy lên chiếc váy trắng thanh thuần, trên trán có vết rách dữ tợn rơm rớm màu máu, từng đợt chảy dài lên gương mặt xinh xắn.
    Troy đang khóc.
    "Ame, Ame, cố gắng lên..." Troy nói trong tiếng nấc.
    Sao cậu ta lại khóc? Tôi là gì của cậu ta chứ? Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, khóc sẽ xấu lắm.
    Trong giây phút giữa sinh và tử, tôi có thể nhìn thấy một gã đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Tôi biết hắn là Tử Thần Thực Tử. Bởi vì tôi đã nhìn thấy trên tay hắn, là một chiếc lưỡi hái bằng bạc dài 7 centimet, có thể chém đứt linh hồn kẻ sống, nếu họ chống cự. Tôi có thể thay đổi được gì đây?
    À, tôi đoán là mình sắp phải đi rồi. Sinh khí của tôi, đang thi nhau rời khỏi thân xác vốn đã mong manh như một cánh hoa tàn, tôi không còn đủ sức làm gì nữa, chỉ có tình cảm tôi dành cho Troy, vẫn còn quá mãnh liệt và sâu sắc. Tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của Troy, nhìn cậu ta một hồi lâu. Tôi không biết bộ dạng khi đó của mình tệ hại thế nào, tôi cũng không muốn biết. Nhưng tôi tin là, Troy sẽ mất một thời gian khá lâu để quên đứa con gái đầy ám ảnh như tôi. Vậy là quá đủ.
    "Tôi... thích... cậu..."
    Cuối cùng, cũng nói được rồi. Nhẹ nhõm thật.
    "AME!!!"
    Tiếng thét của Troy, vang vọng khắp con đường, như một mũi tên bạc, đâm xuyên qua bầu trời, chạm đến Chúa.
    Trên đời này đúng là chẳng có Chúa mà, nếu có thì đã chẳng ác đến thế.
    Amarante, hoa bất tử đã chết. Một cái chết thật đẹp.
    ...​
    "Ame, tôi cũng vậy."

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Lời Cuối Cho Anh
» Cho Tôi Xin
» Mảnh Tình Sầu
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Thư Bố Gửi Con
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Crazy Fan!!!!
» Một Thoáng Yêu Đương
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Gieo Quả Được Quả
» Chai Nước Giữa Sa Mạc
» Tiếng Đêm
» Mơ Xuân