Trên những thảm cỏ dẫn về một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, tuyết phủ đầy trắng xóạ Cơn gió hiu hiu thổi đến lạnh buốt xương. Gió tung tuyết trắng đầy trờị Những đồi cây chập chùng cũng đang phủ tuyết trắng, lốm đốm trên những cành cây khẳng khiụ Cảnh vật đang chìm đắm trong đìu hiu hoang dã thê lương. Đột nhiên, từ trong bãi tuyết trắng mênh mông có tiếng vó ngựa vang lên rời rạc. Con ngựa gầy tong teo đang cố gắng kéo chiếc xe, bước từng bước chân khó khăn như đang mỏi mệt vì giá lạnh và con đường khúc khuỷu quanh co trơn trợt. Tiếng hét của người xà ích cầm cương vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. - Nhanh lên! Nhanh lên! Ngoan nào! Trong xe, Tuyết Kha đang ôm chặt lấy người đàn ông tên A Mông. Cả hai người đều mặc áo vải màu xanh lam, hơi thở dồn dập mệt nhọc và đượm chút lo âụ Riêng người đàn ông có vẻ hối hả hơn trong việc thôi thúc ngựa bước mau hơn. Thỉnh thoảng, chàng quay sang trìu mến nhìn Tuyết Khạ - Em có lạnh lắm không? Vừa nói, A Mông vừa với tay kéo tấm mền che Tuyết Kha để nàng đỡ run vì lạnh. A Mông đăm đăm nhìn nàng trong đôi mắt đầy van lơn tha thiết. - Anh xin lỗi em, xin lỗi em... vì bắt em phải chịu đựng những nỗi đau khổ nàỵ Anh hy vọng chúng ta sẽ vượt xa thành phố càng xa, càng tốt, như thế chúng ta mới cảm thấy an tâm hơn. Chúng ta phải cố gắng đến cho được Thiên Tân, từ đó dùng thuyền đi xa hơn nữa, lúc đó chúng ta mới thực sự tự dọ Như để trấn an Tuyết Kha, A Mông luồn tay trong mền nắm chặt lấy tay của Tuyết Kha, và giọng chàng khẩn thiết tội nghiệp hơn: - Tuyết Kha, anh xin lỗi em. Những tháng năm còn lại anh nguyện sẽ đền bù xứng đáng với sự hy sinh của em. Anh sẽ yêu em suốt đờị Tuyết Kha, em có bằng lòng không nhỉ Tuyết Kha nắm lấy hai tay của A Mông xiết chặt nhìn âu yếm: - A Mông, tại sao anh lại nói như thế? Chúng ta đã thành vợ chồng rồi mà sao anh cứ khách sáo mãị Kể từ giờ phút này, chúng ta sẽ sống chết bên nhau, và cho dù chân trời góc bể nào chúng ta đều có nhau và bên nhau đến trọn đờị Làm sao em có thể quên được mới hôm qua, trước tượng Phật, trong ngôi chùa cổ kính hoang vắng, anh và em đã thề nguyền sống chết bên nhau đến trọn kiếp. Chúng mình đã cầu xin Phật Tổ, Ngọc Hoàng, Thổ Thần chứng giám mối tình chung thủy của chúng tạ Cuộc tình thầm lén giữa A Mông và Tuyết Kha đều bị gia đình hai bên phản đối dữ dội, nên lễ cưới của hai người chỉ xảy ra lặng lẽ trong ngôi chùa hoang vắng, không có quan viên hai họ, không có lễ nghi linh đình, không kiệu hoa áo cưới, chỉ có hai trái tim hòa chung nhịp đập và một lời nguyện cầu trước pho tương Phật. Tất cả như đoạn phim ngắn quay nhanh lại trong trí não hai ngườị A Mông nói xong lời thề nguyền của mình rồi khấn vái Trời Phật, yên lặng mỉm cười quay sang nhìn Tuyết Kha âu yếm. Tuyết Kha ngước lên nhìn tượng Phật và lâm râm: - Con, Tuyết Kha, nhận A Mông làm chồng chính thức của con, trong kiếp này sống có nhau và chết cũng có nhau, cầu xin Phật Trời chứng giám lời thề của chúng con. Nói xong Tuyết Kha cũng quỳ lạy ba lần rồi quay sang nhìn A Mông, vái ba lần như truyền thống của người Trung Nguyên sau khi lễ cưới thực thụ. Cả hai ôm nhau mắt long lanh ngấn lệ vì sung sướng. A Mông cầm chặt đôi tay trắng ngần như những đóa hoa ngọc lan, thì thầm: - Kể từ ngày hôm nay em là vợ anh. Giữa chúng ta đã thực sự xóa tan biên giới chủng tộc, với chúng ta chỉ có tình yêu và nghĩa vợ chồng, sống bên nhau đến bạc đầu... Từ thuở ấu thơ A Mông và Tuyết Kha đã quen biết nhau, sống gần gũi bên nhau nhưng lại trong hoàn cảnh khác biệt nhau, họ đã vượt qua tất cả những hố thẳm ngăn cách đó để tạo nên nguồn hạnh phúc ngày hôm nay, sau khi hoàn tất một cuộc hôn nhân thánh thiện... A Mông và Tuyết Kha đang miên man suy nghĩ đến những ngày sắp tới đầy tin yêu và hy vọng, bỗng dưng cả hai con ngựa gầy còm dừng lạị Tuyết Kha giật mình hốt hoảng hỏi: - Tại sao xe dừng lại thình lình vậy anh? A Mông cố giữ vẻ bình tĩnh, trấn an vợ: - Không có sao đâu, để anh đi xem. Sau khi nhìn qua liếp mành, chàng quay vào, cố gượng cười vỗ về Tuyết Kha: - Có thể ngựa chạy đường xa, dưới trời tuyết giá lạnh nên nó mỏi mệt đấy thôị Người xa phu cho biết phải tìm nơi trú ẩn để tìm cỏ rơm cho ngựa ăn và nghỉ ngơi rồi mới lên đường tiếp tục được. Em có mệt không? Hay là em xuống tìm vào quán lá bên đường nghỉ chân tí cho khỏe, và nhân tiện anh tìm nấu cho em chút cháo ăn đỡ lạnh nhé. - Khỏi anh à, em cảm thấy lo âu quá nên chẳng thiết ăn uống gì. Em mong sao cho chóng lên đường càng nhanh càng tốt, vì bằng mọi cách chúng ta phải thoái khỏi vùng kiểm soát đầy nguy hiểm của cha em. A Mông lại nắm bàn tay lạnh buốt của Tuyết Kha: - Em đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, bình tĩnh ngồi trong xe đợi anh chút xíu nhé! Tuyết Kha khẽ gật đầu: - Anh nhớ trở ra với em nhanh nhé! A Mông hôn phớt lên trán Tuyết Kha và nhảy xuống xe đi vội vào khu nhà lá bên đường. Tuyết Kha không yên tâm, vén tấm màn vải che lấm lét nhìn ra ngoàị Bỗng nhiên ở đàng xa tận khu rừng hoang vắng như một cơn bão tuyết nổi lên tung tóe cả bầu trờị Có tiếng gió cuồn cuộn thổi tới như vang động, những tiếng sấm sét kinh hoàng dần dần vọng đến, Tuyết Kha hốt hoảng nép mình vào trong góc xẹ Tiếng vó ngựa cũng dập dồn hiện ra phá tan bầu không khí tịch lặng của buổi chiều tà. A Mông trên tay bưng bát cháo nóng trộn lẫn vài lát đưa chuột chạy nhanh về chỗ xe đậụ Tuyết Kha hé màn hối thúc A Mông: - A Mông! lên xe nhanh đi anh. Vừa kịp nhảy lên xe, A Mông đánh rơi bát cháo tung tóẹ Chàng đã nghe rõ tiếng đoàn người thúc ngựa phóng nước đại đến gần xẹ Kinh sợ quá, A Mông hối thúc người xa phu: - Xa phu, xa phu hãy phóng nhanh lên, nhanh lên! Người xa phu chưa kịp lấy roi quất vào lưng ngựa để sai khiến hai con ngựa già phóng đi, thì cả đoàn người hùng hổ phi những con ngựa to khỏe đã như mũi tên sẹt đến. Thấy tình thế nguy khốn, Tuyết Kha mặt mày tái xanh, nàng cố gắng đẩy A Mông và hét lên: - A Mông, anh hãy chạy nhanh đi! Anh phải trốn ngay, nếu không cha em sắp đến, chắc chắn ông sẽ giết anh ngay đấy! Anh A Mông, hãy nghe lời em, trốn nhanh đi, nhanh đi... A Mông bướng bỉnh ngồi lại bên Tuyết Kha: - Không được, A Mông này không đi đâu cả, vì chúng ta đã thề nguyền sống chết bên nhau mà. Cho dù có chết bên em, anh cũng mãn nguyện... Tuyết Kha, em có bằng lòng cho anh nhắm mắt lần cuối bên em không? Nói xong A Mông giựt giây cương trên tay người phu xa, lấy roi quất mạnh vào lưng hai con ngựa gầy thúc giục phi nhanh. Có lẽ đau đớn vì làn roi quất mạnh nên hai con ngựa lồng hét lên vọt nhanh theo phản ứng. Người xa phu bất ngờ ngã tung xuống tuyết, ngỡ ngàng nhìn theo miệng la lối om sòm: - Sao ông lại cướp cả ngựa xe của tôi, đời sống của tôi... Ông làm như thế là giết cả gia đình tôi rồi, trời ơi! Tuyết Kha ngồi trong xe, thấy A Mông thực hiện một điều táo bạo nàng cảm thấy lo sợ hơn, nàng nép mình sát bên hông xe, tay bám chặt vào cửa sổ vì sợ bị hất tung ra ngoài với sức phi nhanh của hai con ngựạ Nhưng chỉ được một thoáng chốc, vì sức ngựa già mệt mỏi nên nước phi chậm dần. Trong khi đó, đoàn ngựa phía sau hùng hổ phóng tới nhanh như chớp trong cánh đồng tuyết trắng. Tuyết Kha buồn bã rên rỉ: - A Mông, đã chậm mất rồi... Mặc kệ cho lời than của Tuyết Kha, A Mông vẫn cố gắng quất liên tục những làn roi mạnh mẽ trên lưng hai con ngựa, miệng hét to: - Nhanh lên! Nhanh lên! Nhưng cho dù hối thúc cách mấy hai con ngựa già cũng không còn cách nào phi nhanh hơn được. Tiếng thét lớn ở phía sau: - Hãy đuổi nhanh lên, bắt lấy chúng nó ngaỵ Tuyết Kha kinh hoàng vì nhận biết đó là tiếng ra lệnh của cha nàng. Tuyết Kha chưa chấm dứt ý nghĩ, hai bên hông xe đã hiện ra đoàn đại hãn kềm chế hai con ngựa già và giựt lấy dây cương trên tay A Mông làm A Mông té nhào xuống đất. Tuyết Kha mở to mắt... thở dài lắc đầu như thể buông xuôi theo định mệnh. Khi chiếc xe dừng lại, Tuyết Kha líu ríu bước xuống quỳ mọp dưới chân ngựa của cha nàng: - Cha... Gương mặt nghiêm nghị giận dữ của cha Tuyết Kha không nhìn nàng, chỉ ngước nhìn bầu trời đang lấp lánh những vì sao hôm, dáng uy nghi như một dũng tướng ở trận tiền... Đêm nay khác hẳn với mọi đêm, Di Thân vương phủ đèn đuốc thắp sáng như một ngày hội hoa đăng long trọng nhất trong năm. Tất cả những quân lính nô tì đều bị cấm chỉ không được lai vãng vào đại sảnh. Trên chiếc ghế phủ đầu rồng, cha của Tuyết Kha đang ngồi đăm chiêu với vẻ mặt lạnh lùng như thép. Tuyết Kha, A Mông, và bà vú già quỳ trên tấm thảm đỏ trước mặt hai hàng ghế quan văn võ. Bà vú của Tuyết Kha, cũng là bà Châu, mẹ của A Mông, Tuyết Kha mặt mày lem luốc, tóc rũ ướt trên vai, đôi mắt hốc hác vì nhiều đêm không ngủ, tuy nhiên nhan sắc của Tuyết Kha vẫn dịu hiền khả ái như một thiên thần. Bên cạnh A Mông với áo vải thô quê mùa nhưng dáng dấp tráng kiện, cố giữ vẻ bình thản với đôi mắt sáng quắc nhìn lên như thách thức những đòn thù đang chuẩn bị áp đảo chàng. Tội nghiệp nhất là bà Châu, cứ mếu máo nước mắt chảy ròng ròng và lắc đầu thiểu nào nghĩ thầm: - Trời ơi, tại sao con lại dại dột điên khùng đến như vậỵ Con là đứa con duy nhất của mẹ và cũng là giọt máu cuối cùng của dòng họ cha ông, sao con đi làm chuyện tày trời đến như vậỵ Con phải biết thân phận hèn mọn của giai cấp hạ lưu mọi rợ chứ, con lại dám cả gan dẫn con gái của Di Thân vương đi trốn nhỉ! Con giết mẹ con mất rồi... Càng nghĩ bà Châu càng muốn khóc lớn để mong tiếng kêu của bà thấu đến trời cao giúp mẹ con bà thoát cơn hoạn nạn. Rồi bà quay nhìn sang Tuyết Kha, bà cũng hết sức lạ lùng. Một người con gái vừa đến tuổi thanh xuân trăng tròn lại chấp nhận bỏ giàu sang phú quý chức vị tương lai để cùng con bà chạy trốn tìm hạnh phúc riêng tư cãi lệnh nghiêm cấm của vương giả Tuyết Kha có lẽ vì quá sợ hãi nên không còn biết sợ hãi là gì nữạ Nàng bắt đầu mở mắt nhìn lên vương gia như chờ đợi hình phạt. Nàng đã lấy lại bình tĩnh không xấu hổ, e thẹn, về hành vi của nàng, phó mặc cho định mệnh. Tất cả đều yên lặng chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng thở dài của bà Châụ Đột nhiên Vương gia rút kiếm ra khỏi vỏ. Tiếng cọ sát của thép làm cho mọi người rờn rợn kinh hãị Vương gia đứng thẳng, quát lên: - Cố A Mông, hôm nay ta sẽ bầm mày ra hàng trăm mảnh. Ta đối với mày như thế chưa đủ tốt hay sao mày lại vội phản trắc, dám cả gan dẫn con ta đi trốn? A Mông chưa kịp có phản ứng, bà Châu đã lăn nhanh đến chân Vương gia van lạy thảm thiết: - Xin vương gia khai ân, xin vương gia rộng lòng tha lỗi cho đứa con dại khờ ngu muội của tôị Trăm lạy vương gia, ngàn lạy vương gia... Vừa nói bà Châu vừa nắm lấy vạt áo của vương gia vừa khóc sướt mướt. - Con có bao giờ dám nói dối với cha, chúng con đã thề với nhau có Trời Phật chứng giám mà. Chúng con đã nguyện sống chết bên nhau đến trọn đờị Nếu cha thực tình nuôi ý định giết A Mông, thì cha hãy giết luôn con đị Có thể hôm nay chúng con thể hiện lời thề đó trước mặt chạ Con khẳng định với cha lần cuối, A Mông là chồng của con. Chúng con thề sống chết bên nhau... Cha của Tuyết Kha sững sờ khi nghe đứa con gái yêu quý của ông nói những lời bất ngờ như vậỵ Như gáo nước lạnh đổ xuống từ đầu ông, ông uất ức đến không ra tiếng, nên chỉ lắc đầu thở dài ngao ngán. Đến một lúc ông mới buông mình trên ghế, đưa mắt nhìn Tuyết Kha: - Thật vậy rồi saỏ Bộ con đã điên, dám bạo gan làm chuyện như vậỵ Thật là nhục nhã... Con là dòng dõi hoàng tộc, là một quận chúa mà lại đính hôn với thằng hạ cấp ngu đần... Con đã làm dơ bẩn cả thanh danh ta, con biết không? Tuyết Kha cố gắng thuyết phục: - Thưa cha, A Mông không phải người hạ cấp, ảnh là chồng con, ảnh là người có nhân cách, như mọi người giữa thế gian nàỵ Tại sao cha lại bắt ép con làm vợ một người mà con không yêu thương? Con không bao giờ làm dâu nhà họ La đó đâụ Tuyết Kha cố gắng thu hết can đảm để nói lên ý nghĩ của nàng, cho dù một lần rồi thôị - Thưa cha, vì con đã có thai với A Mông rồị - Trời ơi! Vương gia hét lên, tay nới lỏng và thanh kiếm rơi xuống nền thảm. Ông nhắm mắt ngồi bất động như pho tượng. Người hầu đứng bên cạnh hốt hoảng quỳ gối bên vương gia lay gọi: - Vương gia! Vương gia lai tỉnh! Không khí trong sảnh đường yên lặng đến rợn ngườị Bỗng vương gia quắc mắt hét lớn: - Gia nhân đâu, hãy đem thằng A Mông và mụ Châu giam xuống hầm tối ngay! Và hãy bắt Tuyết Kha đưa vào thư phòng canh gác cẩn thận chờ lệnh ta... Tuyết Kha lăn lộn trên giường khóc suốt đêm cho đến khi gà gáy canh năm, nàng vì quá mệt mỏi nên thiếp đị Căn phòng khóa chặt. Cho đến gần xế trưa, Tuyết Kha mới tỉnh lại, đưa mắt nhìn quanh phòng rồi lại khóc. Phỉ Thúy vội chạy lại bên Tuyết Kha vỗ về an ủi: - Quận chúa đừng buồn nữa, mọi chuyện xảy ra rồi, nên bình tĩnh giải quyết, điều quan trọng là quận chúa phải tự lo liệu đến sức khỏe trước đã. Nếu quận chúa cứ nhịn ăn suy sụp sức khỏe và tinh thần chỉ làm cho A Mông đau khổ thêm chứ ích lợi gì. Quận chúa nên chờ đợi thêm thời gian rồi kiếm cách hòa hoãn với vương gia và xin lỗi mọi chuyện là xong. Tôi nghĩ vương gia chỉ nhất thời giận dữ quận chúa đó thôi, có bao giờ "cọp ăn thịt con", quận chúa phải tin như thế. Nghe những lời khuyên nhủ của Phỉ Thúy, Tuyết Kha dần dần suy nghĩ cảm thấy thấm thía, nên nàng không còn khóc nữa và uống sữa để cố gắng giữ gìn sức khỏẹ - Phỉ Thúy, cảm ơn Phỉ Thúy đã cho ta những ý kiến hay, trong thời gian này ta mới hiểu ai là người thương ta chân thật. Phỉ Thúy đến gần nói nhỏ, cố ý chỉ để cho một mình Tuyết Kha nghe, vì sợ nếu lọt ra khỏi khe cửa khép kín những lời chân thật đầy bao che này chắc chắn sẽ lãnh những hậu quả nguy hiểm đến tính mạng. - Quận chúa không nên u sầu mãi, sẽ ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe, nhất là bào thai trong bụng. Như người đi trong đêm tối bỗng tìm thấy ánh sáng lóe lên đầy hy vọng, Tuyết Kha suy gẫm những lời khuyến khích của Phỉ Thúy và cảm nhận những lời đó như ánh sáng đưa nàng ra khỏi căn hầm u thẳm nàỵ Tuyết Kha gật đầu, lấy tay lau khô những giọt lệ đọng trên mi: - Phỉ Thúy, em có thể giúp chị thoát qua tai nạn này không? - Tại sao quận chúa lại nói điều đó, nếu tôi không thương quận chúa dại gì phải nói những điều có thể mang họa vào thân. Nhưng quận chúa muốn tôi giúp bằng cách nàỏ Tuyết Kha vội chạy đến bên phỉ Thúy, cầm lấy tay Phỉ Thúy trìu mên tâm sự: - Chỉ còn có một nước cầu cứu đến mẹ chị, niềm hy vọng cuối cùng. Em có thể tìm cách đến tận phòng của mẹ chị thông báo gấp tin chị, và bảo với mẹ chị, chị sắp sửa bị cha trừng trị, nay mai chắc chị không sống nổị Chưa nói hết lời, bỗng cánh cửa xịch mở, cha mẹ Tuyết Kha, bà vú già, với hai nô tỳ bưng chén thuốc bước vào, Tuyết Kha nhìn qua, biết là chuyện gì sắp xảy đến. - Hãy trói tay nó lại đổ thuốc vàọ Bà vú già bưng bát thuốc đi lại gần Tuyết Kha vỗ về: - Quận chúa hãy uống đi, không có đau đớn gì đâu, chỉ trong vài tiếng đồng hồ mọi chuyện đều như ý. Quận chúa tin tôi đị - Đừng! Dừng! Đừng! Tuyết Kha vất vả hét - Cha ơi, mẹ ơi, Hãy cho con giữ lấy bào thai này… Mẹ … con yêu anh ấy, con … Tuyết Kha vụt chạy ra cửa định trốn thoát, nhưng cha nàng đã nhanh chân bước chận lại ở cửa và hét lớn: - Con này lớn gan thật, nếu không chịu uống bát thuốc, ta sẽ ra lệnh đè cổ ra đổ thuốc vàọ Đứng trước cảnh tượng đau buồn, mẹ của Tuyết Kha chỉ biết lắc đầu lấy khăn lau nước mắt. Tuyết Kha là đứa con yêu quý nhất của bà, nên khi nhìn những quằn quại khổ đau của Tuyết Kha, ruột gan bà như đau thắt lại, như chính nỗi đau của bà. - Thu Hương và Cát Lan hãy mau nắm chặt hai cánh tay nó lạị Vừa nói vương gia tiến đến gần Tuyết Kha, dùng bàn tay mạnh như thép bóp lấy miệng Tuyết Kha, tay còn lại ông giật mạnh chén thuốc trên tay người vú già, ông bậm miệng giận dữ đổ thuốc vào miệng Tuyết Khạ - Uống! mày hãy uống đi không tao sẽ giết mày! Tuyết Kha cương quyết ngậm chặt miệng nghiến răng để giữ cho thuốc khỏi chảy dài xuống cổ họng nên nước chảy dài xuống cổ. - Phỉ Thúy, mày banh miệng nó rạ - Dạ. Phỉ Thúy run rẩy bước đến, lấy hai tay nhẹ nhàng cố banh miệng Tuyết Kha, nhưng nàng hết sức dịu dàng vì sợ Tuyết Kha đaụ Vương gia tiếp tục đổ thuốc vào, đột nhiên Phỉ Thúy giả vờ thả lỏng vì mỏi tay để cho Tuyết Kha dùng môi phun mạnh thuốc tung tóe ra ngoàị - Phỉ Thúy, mày dám cả gan! Vương gia giận dữ hét lớn: Phỉ Thúy vội quỳ xuống, nước mắt tuôn dài, thảm thiết van xin: - Nô tỳ đáng tội! Từ nhỏ con hầu hạ quận chúa đến nay, con chưa bao giờ làm phật lòng quận chúa, và chưa bao giờ con làm việc gì chứng tỏ đem đến cho quận chúa sự đau lòng. Con bao giờ cũng dịu dàng phục dịch quận chúa... nên khi lần này con cảm thấy đau lòng quá khi đối xử với quận chúa bằng những cử chỉ thô bạọ Xin Vương gia hãy tha thứ chọ Vương gia xoay qua bảo vú già: - Bà hãy đi sắc cho ta chén thuốc khác ngaỵ Ông vừa nói vừa xô bà lão ra ngoàị - Đứng lại! Tuyết Kha vội gọi lớn. Tiếng thét của nàng làm chấn động cả phòng. Gương mặt Tuyết Kha xanh xao như xác chết, nước mắt tuôn trào ràn rụa cả khuôn mặt trông thật tội nghiệp. - Khỏi cần, để tôi tự giải quyết... Nói chưa dứt lời Tuyết Kha cúi xuống đất lượm mảnh bát vỡ đưa vào bụng, định tự rạch bụng mình để quyên sinh. - Quận chúa! quận chúa! Phỉ Thúy gào khóc cố hết sức dùng hai tay níu lấy cánh tay cầm mảnh sành của Tuyết Khạ - Tuyết Kha con! Mẹ của nàng cũng hốt hoảng chạy đến bên Tuyết Khạ Mọi người đứng gần đấy cũng chạy lại ôm chặt Tuyết Kha dành lấy miếng mảnh sành nhọn trên tay nàng. Cuối cùng Phỉ Thúy đã lấy được, vội vàng chạy ra ngoài sợ Tuyết Kha giật lấy lạị Tuyết Kha lồng lộn như một con thú dữ: - Con biết, cha mẹ không còn yêu thương con nên con phải tự vẫn. Thấy tự tử bằng mảnh sành không được, Tuyết Kha lách qua mọi người chạy bổ đến cửa sổ, định tìm cách mở cửa nhảy xuống lầụ - Tuyết Khạ Vương gia vừa giận dữ, nhưng cũng vừa đau khổ chạy nhanh đến bên cửa sổ, vẻ mặt tím ngắt, đôi mắt như nảy lửa: - Tuyết Kha! Mày định dở trò gì nữa đâỷ Mày đã gây nên tội lỗi tày trời, làm xấu hổ cả gia tộc, bây giờ còn định vấy bùn lên mặt tao nữa hay saỏ Mày không biết xấu hổ à? - Thưa cha, thực sự chúng con đã thương yêu nhau thật lòng mà, chúng con thề sống chết bên nhau đến trọn đời... A Mông đâu có tội tình chi, nếu cha giết A Mông thì con không còn muốn sống nữạ Tại sao cha không cho con được toại nguyện? Vương gia trầm ngâm suy nghĩ. Tuyết Kha bắt mạch được chút tình cảm cuối cùng của cha nên vội vàng tấn công tiếp: - Nếu cha còn thương con, xin cha hãy tha cho A Mông và đày ải chúng con đến một nơi xa xôi hẻo lánh để cha không còn nhìn mặt chúng con nữạ Con xin lạy tạ cha muôn ngàn. Con xin hứa vĩnh viễn con không về Bắc Kinh này nữa, suốt đờị - Mày câm miệng lại ngaỵ Mày nên nhớ đã từ năm qua mày đã là con dâu nhà họ La, việc hôn nhân này không phải chỉ mình ta quyết định, mà cả một liên hệ giữa hai gia tộc danh giá nhất tại Bắc Kinh. Mùa đông năm tới là ngày tổ chức lễ thành hôn, ta đã quyết định rồi, như đinh đóng cột. Cho dù mày muốn chết cũng không thể chết một cách dễ dàng. Vương gia dằn từng tiếng và xoay qua bảo đám nô tỳ: - Tất cả hãy canh giữ con điên này, nếu có chuyện gì xảy ra ta nhất định không tha thứ. Cả bọn nô tỳ đồng thanh vâng dạ. Vương gia bỏ mặc mọi người đi rạ Tuyết Kha đau khổ nằm dài trên thảm thổn thức. Mẹ nàng lắc đầu nhìn con thương cảm, nước mắt ràn rụa trên đôi gò má gầy xanh. Mẹ Tuyết Kha bước đến ôm chầm lấy con vỗ về: - Tuyết Kha, sao con lại dại dột đến như vậỵ Bà vừa nói vừa lấy tay ra dấu cho các nô tỳ ra khỏi phòng. Bà dìu Tuyết Kha lên giường, lấy khăn lau nước mắt và tiếp tục vỗ về Tuyết Kha: - Con hãy an tâm đị Mẹ sẽ có cách đánh lừa cha che giấu cho con sinh con rồi mọi chuyện sẽ tính. Mẹ bao giờ cũng thương yêu con, con hãy tin lời mẹ, chịu khó nằm tĩnh dưỡng, kể từ giờ trở đi, mẹ sẽ cố gắng chăm sóc con. Như được bao che trong vòng tay đầy yêu thương của mẹ, Tuyết Kha riu ríu khẽ gật đầu thầm cám ơn mẹ. Như chạnh nghĩ tới A Mông và bà Châu, Tuyết Kha vội hỏi: - Như thế có nghĩ mẹ sẽ thuyết phục cha tha cho mẹ con bà Châủ - Dĩ nhiên mẹ sẽ cố gắng, nhưng thế nào cha cũng trừng phạt A Mông. Tuyết Kha lo sợ và thảng thốt nhìn lên khuôn mặt mẹ: - Trừng phạt bằng cách nào và A Mông có gì nên tộỉ - Giả dụ như bị lưu đày, đó là hình phạt nhẹ nhất... - Hình phạt nhẹ nhất, nhưng nặng nhất đối với A Mông! Vì vĩnh viễn suốt đời A Mông sẽ không nhìn thấy vợ con... Tuyết Kha òa lên khóc nức nở. - Cho đến bây giờ con không hiểu tính cứng rắn của vương gia saỏ Từ nhỏ đến lớn có khi nào con làm cho vương gia giận dữ tột cùng như vậy, nếu không vì mẹ van xin, chắc chắn vương gia không tha thứ cho A Mông đâụ Giữa hai hình phạt thì chuyện lưu đày là nhẹ nhất. Tại sao con không nghĩ đó là điều may mắn cho A Mông. Thôi con hãy bằng lòng cách xử trí đó đị Bây giờ mẹ chỉ yêu cầu con ba điềụ - Ba điều gì, xin mẹ cứ nóị - Điều thứ nhất con phải bỏ ý định tự tử. Điều thứ hai là từ nay cho đến ngày sinh đẻ, con không được ra khỏi vương phủ. Và khi sinh xong đứa bé sẽ trao cho mẹ để đưa nó ra ngoài hoàng cung ngay và bắt buộc con phải cắt đứt mọi tình cảm với đứa bé. Và cuối cùng con phải chấp nhận lễ cưới được tổ chức theo yêu cầu đúng thời gian bên phía gia đình họ Lạ Mỗi lời nói của mẹ như lưỡi dao cắt từng thớ thịt Tuyết Kha, nàng đau đớn nghe và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tiều tụỵ Tuyết Kha thở dài, vội hỏi: - Nếu như con không chịu thực hiện đúng theo ba điều yêu cầu của vương gia nêu ra... Mẹ Tuyết Kha không trả lời ngay, bà từ từ nắm lấy tấm giải luạ trên tay và ôn tồn nói: - Nếu con cảm thấy không xa được A Mông, thì chúng ta sẽ dùng giải lụa này giải quyết cho xong cuộc đờị Như con đã biết từ nhỏ đến giờ, mẹ chỉ có mình con nên tất cả tình cảm đều vì con và chỉ dành cho con thôị Mười tám năm mẹ con ta đã dành cho nhau trọn vẹn những tình yêu cao quý nhất... Đến giờ phú này... con đã thực sự xa mẹ để dành tất cả những yêu thương đó cho A Mông. Mẹ nghĩ chắc mẹ sống cũng bằng thừạ Mẹ Tuyết Kha từ thuở nhỏ đã dành tất cả tình thương yêu cho Tuyết Kha, nên với nàng, bà là một người mẹ hiền từ bao dung. Cũng vì lý do đó Tuyết Kha càng cảm thấy đau đớn khi mẹ nàng thổn thức nghẹn ngào: - Con là nắm ruột của mẹ, không bao giờ mẹ đành nhìn con quằn quại trong khổ đau, nên mẹ phải dành cho mẹ cái chết trước... Vừa nói xong bà vứt dây lụa lên thành gỗ trên trần nhà. Tuyết Kha sửng sốt chạy lại ôm lấy mẹ khóc, và van lơn: - Mẹ, mẹ, con thật bất hiếu đối với mẹ, xin mẹ hãy tha thứ cho con. Mẹ không thể chết vì con. Mẹ ơi! Khổ quá! Con phải làm sao đâỷ Phải làm sao đâỷ Mẹ Tuyết Kha ngừng lại nhìn Tuyết Kha bằng đôi mắt trìu mến: - Tuyết Kha, con có biết mẹ đã đau khổ biết ngần nàọ Có người mẹ nào mà chẳng thương yêu con. Nhưng con hãy nghe một lần này nữa thôi... để chúng ta còn nhìn thấy nhau trên cõi đời nàỵ Đất trời còn thì ta còn sự sống phải không con? Tuyết Kha nước mắt ràn rụa lắc đầu khẽ trả lời mẹ: - Mẹ, con đã mang thai, con yêu thương đứa con trong bụng... con không thể nào từ bỏ nó được. Mẹ... con không thể nào về làm dâu nhà họ La... vì con đã có con. - Nếu con còn yêu thương mẹ, thì mẹ sẽ có cách sắp xếp mọi chuyện. Tất cả gia nhân trong vương phủ sẽ không có một ai dám hé môi lộ chuyện này ra ngoài... Con an tâm. Giả dụ có tên nào bạo gan hé chuyện chắc chắn sẽ bị hình phạt nặng nề. Tuyết Kha yên lặng ngồi nghe những lời của mẹ mà ruột gan đau thắt, nước mắt cứ tuôn dài lên má trông thật thiểu nãọ Bỗng Tuyết Kha nghĩ đến bà Châu, nghĩ đến A Mông. Thật sự họ vô tộị Chả lẽ tình yêu với nhau mà có tội với mọi người saỏ Tuyết Kha tự nghĩ phải làm cách nào để cứu họ trước đã. Tuyết Kha cố gắng lấy tay lau nước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt mẹ, đoạn quyết định đề nghị: - Nếu muốn con chấp nhận những đề nghị của mẹ thì mẹ phải cho con xong được một điều kiện. Mẹ Tuyết Kha bước lại gần ôm con, vuốt tóc Tuyết Kha âu yếm: - Điều kiện gì, con cứ nóỉ - Xin cho con được gặp A Mông một lần cuốị - Tưởng điều gì ghê gớm, chứ việc cho con gặp A Mông một lần thì đâu có gì quan hệ. Mẹ sẽ cố gắng thuyết phục vương gia... Trong ngôi đình tĩnh mịch chìm đắm dưới ánh trăng mười sáu tỏa rộng. Tiếng dế cùng với đám côn trùng nỉ non, dưới lớp cỏ tranh. Tiếng chim khua nhẹ trên cành cây phong vàng úạ Mẹ Tuyết Kha, Vũ Lan và Phỉ Thúy đi kèm Tuyết Kha ở giữa, băng qua vườn thủy trúc để lần đến chỗ hẹn. Họ yên lặng bên nhau từng bước như những bóng ma thầm lặng trong đêm. A Mông đi giữa hai vệ sĩ cũng đang lần bước đến ngôi đình làm chỗ hẹn giữa hai ngườị Mặc dù cả gần mười người nhưng không khí vẫn giữ yên lặng đến nghẹt thở. Vừa bước đến sân đình, A Mông và Tuyết Kha vội định chạy ôm lấy nhau, nhưng họ đều bị giữ lại kịp thời nên chỉ còn đôi mắt đắm đuối nhìn nhau qua màn lệ tuôn tràn. Cảnh tượng gặp gỡ đã nhuốm màu thê lương và cứ thế kéo dài thoảng thời gian. Tiếng của Tuyết Kha xé bầu không khí yên lặng não nề: - A Mông, em có điều muốn nói với anh! - Anh nghe đây! Tuyết Kha, em có sao không? - Theo ý anh, em phải chịu muôn ngàn nhục nhã để sống, hay là em phải tự vẫn để giữ danh giá cho mọi ngườỉ Đôi mắt A Mông sáng quắc lên như hai vì sao rực rỡ. - Không, em phải sống bằng mọi giá và chính sự sống mới tạo nên niềm hy vọng. Chúng ta hãy vì đứa con mà cố gắng vượt qua mọi thử thách, và nhất định phải sống vì nhaụ - Nhưng mà... nếu tiếp tục sống, chúng ta phải trả một giá rất đắt, sợ em có còn đủ can đảm để chịu đựng? Trong khoảng chốc A Mông như muốn dùng sức lực của mình để chạy lại bên Tuyết Kha, nhưng hai bên vệ sĩ kềm giữ A Mông quá chặt làm chàng không nhúc nhích được. Biết bao điều muốn nói với Tuyết Kha, nhưng A Mông không làm sao tỏ bày hết ý được, nên chỉ nhìn Tuyết Kha âu yếm... Tiếng trống đã điểm canh... Tiếng gà eo óc gáy sáng. Mẹ Tuyết Kha che cho nàng khỏi lạnh vì sương xuống, nhỏ nhẹ bảo con: - Tuyết Kha, thôi như vậy cũng đã đủ rồi, nên về ngay chứ vương gia biết được thì chúng ta chết cả bọn đấỵ Cảnh vệ kéo ngược A Mông bước ra khỏi đình. A Mông vừa kịp ngoái lại nhìn Tuyết Kha lần cuốị Tuyết Kha cũng cố gắng mở to đôi mắt để nhìn A Mông lần cuối cùng, và nàng vừa chỉ nghe lời nói A Mông đang tan dần trong sương sớm: - Lá phong có sương thêm đỏ rực. Mai trắng gặp tuyết mới tỏa ngát mùi hương. Những viên ngọc trong tuyết mới chịu đựng được giá băng. Ngọc trong tuyết phải chịu đựng sự lạnh giá... Tuyết Kha cứ lẩm bẩm hoài câu nói của A Mông. Nước mắt cứ trào ra ràn rụa trên khuôn mặt sầu não tội nghiệp. Bỗng Tuyết Kha chợt hiểụ - Tuyết và Ngọc... chính A Mông muốn nói đến tên Tuyết Kha, phải nhẫn nại vượt qua mọi trắc trở cho dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã đến mức nàọ Em hiểu rồi, em đã hiểu ý anh. Em sẽ nghe lời anh, cho dù phải trải qua những cam khổ cuộc đời, nhưng em sẽ cố gắng để vượt qua, chờ đợi một ngày chúng ta đoàn tụ trong hạnh phúc. Em chỉ cầu xin ơn trên hãy cho em được toại nguyện... "A Mông... A Mông," buột miệng vì yêu thương nên Tuyết Kha gọi khẽ. Tuyết Kha thầm nguyện sẽ theo lời A Mông... Lá phong gặp sương mới đỏ, mai trắng gặp tuyết mới tỏa ngát hương thơm...
|
|
|