Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Đừng Quên Tên Anh Tác Giả: Sưu Tầm    
    Cơn mưa cuối hạ như trút nước, xối xả dội xuống hiên nhà. Nó lớn tới mức dường như có thể cuốn trôi hết những thứ ngoài kia, làm mờ thân ảnh của những xe cộ đang trên đường.
    Tôi đứng trước cửa của cửa hàng tiện lợi, lặng lẽ ngắm nhìn mưa rơi.
    Mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên vội vã hơn bao giờ hết, những con người muốn nhanh chóng trở về nhà, những con chim vội vã bay về tổ, những sinh vật nhỏ bé vội vã che chở nhau khỏi bão tố mưa giông.
    Sau bao nhiêu ngày nhốt mình trong nhà, đau khổ vì mối tình mới qua, rốt cuộc tôi cũng chịu bước ra ngoài nhìn thế giới xung quanh mình.
    Nhiều lần khóc đến ngất đi, tôi tưởng bản thân sẽ không vượt qua được, tôi nghĩ trái đất này có lẽ đã ngừng quay.
    Nhưng, tôi lầm rồi!
    Thế giới vẫn không ngừng thay đổi, không ngừng vận động, không một phút giây nào vì sự đau khổ của tôi mà đứng hình.
    Tôi vẫn vượt qua được, vẫn có thể sống mà không có người bên cạnh.
    Ngày người đến, giống như ánh mặt trời rực rỡ, tỏa sáng cả khoảng trời thanh xuân của tôi.
    Ngày người đi, bầu trời trở nên xám xịt, mưa mãi không ngừng. Người đi mang theo niềm vui cùng lòng tin vào tình yêu của tôi mất rồi.
    "Em chỉ cần đứng im mà không làm gì cả, anh sẽ dùng thân mình che chở bão tố cho em."
    Tôi lại nhớ đến câu nói đó, cười đến đau lòng. Nếu được, tôi muốn quay trở lại xuất phát điểm lúc chưa quen hắn ta, tôi của ngày đó sẽ không đi vào con ngõ nhỏ, để rồi bắt đầu mối duyên này.
    Giữa lòng thủ đô Hà Nội ngày ấy, tôi thấy mình lạc lõng vô bờ.
    Không tình yêu, không tình thân, không một ai thương hại.
    Cơn mưa cứ ngày một lớn dần mà không có dấu hiệu dừng lại, tôi không còn cách nào khác đành mua một chiếc ô rồi nhanh chóng trở về nhà.
    Tôi bước xuống lòng đường khi đèn báo giao thông chuyển sang màu đỏ. Lúc đó, tôi cứ ngỡ rằng đèn đỏ kia là chỉ các phương tiện giao thông phải ngừng lại, không ngờ lại là chỉ người đi bộ giống như tôi.
    Mưa to quá khiến mắt tôi trở nên lu mờ rồi.
    Vừa mới đi được hai bước, tôi liền phát giác mình đã sai. Nhưng không còn kịp nữa, có một chiếc ô tô chỉ cách tôi vài mét đang tiến thẳng về phía này.
    Tôi hoảng loạn, tôi sợ hãi và tôi đứng bất động.
    Khoảng thời gian trước khi xem phim thuyền hình, thường có đoạn nữ chính sắp bị ô tô đâm giữa đường và được nam chính lao vào cứu.
    Gia Hân của lúc đó còn không ngừng chửi, sao bà nữ chính không tự mình lùi lại tránh ô tô đi, còn đứng đó chờ người ta cứu.
    Gia Hân của hiện tại mới hiểu, con người ta vào lúc cận kề cái chết, tinh thần và tứ chi đều hoảng loạn, không còn biết nên làm thế nào.
    Gia Hân của hiện tại, không một ai cứu giúp.
    Xẹt! Tiếng ô tô đi ngang qua người tôi, dường như là rất sát, đến mức cột có thể cảm nhận được sức nóng của động cơ đang hoạt động.
    Tôi thực sự đã được người ta cứu sống trong gang tấc, vào giây phút mà tôi tuyệt vọng nhất.
    Tôi mở mắt, xuất hiện trước mặt mình là gương mặt của một người đàn ông có chút quen thuộc, dường như tôi đã từng gặp người này ở đâu rồi.
    - Cô... quên lấy tiền thừa.
    - Hả? À... vâng!
    Tôi có chút nhạc nhiên, thảo nào lại thấy quen, hoá ra là nhân viên của cửa hàng tiện lợi ban nãy.
    Anh không nói không rằng, cầm tay tôi chạy nhanh về phía cửa hàng, qua khoảnh khắc sinh tử vừa rồi, cái ô của tôi đã biến đâu mất, anh ta người cũng ướt nhẹp.
    Đến nơi, anh mới buông tôi ra, ngữ khí lạnh lùng:
    - Cô muốn chết đến vậy ư?
    Hả? Tôi muốn chết khi nào chứ? Con mắt nào của anh thấy như vậy?
    - Anh nghĩ tôi tự tử sao?
    - Còn không phải ư? Từ khi bước vào mua đồ ánh mắt cô đã vô hồn, nhìn qua cũng biết là mới thất tình.
    - Tôi đúng là mới thất tình, nhưng chưa đến nỗi muốn chết. Mà anh này, anh thường xuyên để ý khách hàng như vậy sao?
    - Tôi... cô đừng nghĩ nhiều.
    Ánh mắt anh có chút hỗn loạn, không còn dám nhìn thẳng vào tôi nữa.
    Dường như anh xấu hổ, vội vã đi vào trong, còn tôi vừa xong một màn chọc ghẹo người ta, cười đến ngây người.
    Đừng hỏi vì sao lúc đó tôi cười, vì chính tôi cũng không rõ. Chỉ là cảm thấy, lòng ít nhiều nhẹ đi.
    Người xưa nói đúng, chỉ cần trải qua một lần sinh tử, con người ta sẽ rõ đâu mới thứ quan trọng đối với mình, mới khao khát được sống tiếp.
    Mà tôi vào lúc đó, chỉ muốn bản thân mình còn có thể tồn tại giữa xã hội khắc nghiệt này, còn có thể ngày ngày nhìn thấy ánh mặt trời.
    Chưa đầy một phút sau, anh đi ra ngoài, đưa về phía tôi một chiếc ô mới, không nói không rằng xoay lưng đi vào trong.
    - Này, anh tên gì vậy?
    Tôi vội vã nhìn theo bóng lưng chưa khuất mà hỏi anh.
    - Hoàng.
    Tôi vội vã trở về nhà, trong lòng có chút vui vẻ.
    Hình như, rất lâu rồi tôi không cười.
    Ngày hôm sau, cũng vào trời chiều như vậy, tôi lại đến cửa hàng đó.
    Nhìn thấy anh đang tính tiền cho khách, tôi vô thức cầm điện thoại lên chụp một tấm.
    Là chụp lén, nên tuyệt đối không thể để người ta phát hiện.
    Cất điện thoại vào trong túi, tôi đi tới chỗ anh và hỏi:
    - Này anh, anh tên gì ý nhỉ?
    - Hôm qua tôi nói với cô rồi đó.
    - Nhưng tôi quên mất rồi.
    - Não cô làm bằng đậu phụ sao? Có cái tên cũng quên được.
    - Đúng đó, não tôi làm bằng đậu phụ. Vậy anh tên gì?
    - Hoàng.
    Vẫn một từ như thế, anh nhàn nhạt trả lời.
    Những ngày sau đó, ngày nào cũng đúng thời điểm chiều tối tôi lại tới cửa hàng, mua hàng là phụ còn tìm anh là chính.
    Lần nào nhìn thấy anh, tôi cũng hỏi: Này anh, anh tên gì?
    Hai người chúng tôi cũng có tâm sự với nhau, kể cho nhau nghe về số phận của mình.
    Thì ra anh cũng không khác gì tôi, từ nhỏ không có cha mẹ, thiếu thốn đi tình thương.
    Nhưng tôi còn may mắn hơn anh, tôi có ông bà nội điều kiện khá giả, họ có thể cho tôi cuộc sống vô lo vô nghĩ.
    Còn anh, phải tự lực mưu sinh giữa thành phố đầy rẫy những tranh đấu này, vẫn luôn nỗ lực không ngừng.
    Tôi tự nhiên cảm thấy khinh thường bản thân mình trước đây, chỉ vì một gã đàn ông mà suy sụp.
    "Ông trời đóng của em một cánh cửa, thì sẽ mở cho em một cánh cửa khác. Không nên oán trách, đổ lỗi cho số phận, chỉ có thể tự mình cố gắng vươn lên mà thôi..."
    Đó là điều mà anh ấy dạy tôi.
    Hình như, tôi đã phải lòng anh mất rồi.
    Nhưng ông trời bất công với tôi, tôi còn chưa kịp nói cho anh biết lòng mình, thì lại hay tin anh đã đi mất rồi.
    Lần đó, tôi ra Thành phố Hồ Chí Minh khoảng độ một tuần, vì ông nội bị bệnh nên tôi đi gấp mà chưa kịp chào anh, điện thoại cũng không mang theo.
    Tôi lại đãng trí, số của anh cũng không nhớ, thành ra tôi giống như đã biến mất không chút tung tích vậy.
    Không ngờ, chúng tôi lại chẳng thể gặp nhau được nữa.
    Lúc tôi quay về, đến tìm anh, nhưng người trực ở đó không còn là anh nữa.
    - Cho hỏi, anh Hoàng trực ca chiều tối đổi ca rồi hay sao?
    - Không phải! Cậu ấy đi rồi.
    - Đi rồi? Đi đâu?
    - Đi du học. Mừng thay cho cậu ta, cố gắng nhiều như thế cuối cùng cũng giành được học bổng ra nước ngoài.
    Đoàng! Tiếng sấm nổ trong đầu tôi, đầu óc trở nên hỗn loạn, sao anh đi mà không nói với tôi một lời?
    Sau khi về nhà mở điện thoại, tôi mới biết, không phải anh không nói với tôi, chỉ là tôi không biết mà thôi.
    Hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, gần một trăm tin nhắn của anh không có chút hồi âm từ tôi.
    Đọc từng tin nhắn một đều là anh hỏi tôi đã đi đâu? Làm gì? Sao không nghe điện thoại của anh cũng không đến tìm anh?
    Tin nhắn cuối cùng, chỉ vỏn vẹn có vài chữ:
    Gia Hân, anh phải đi rồi! Đừng quên tên anh!
    Tôi ngồi ở góc nhà khóc như rồ như dại, tại sao tôi cái gì cũng quên trước quên sau, tại sao tôi không đem theo điện theo, sao lại không nhớ số anh để gọi?
    Đến cuối cùng, tôi vẫn không thể nói với anh, rằng tôi thích anh.
    Đừng quên tên anh?
    Mùa thu năm ấy, chúng tôi vô tình đi ngang qua đời nhau.
    Không quá sâu sắc, không quá mãnh liệt, nhưng đủ khắc cốt ghi tâm.
    Thực ra anh có biết hay không, em chưa từng quên tên anh?

Kết Thúc (END)
Sưu Tầm
» Vẫn Biết Rằng
» Lời Tình Không Dám Nói
» Dạ Khúc Tình Yêu
» Tìm Chút Ân Tình
» Thà Rằng
» Lời Cuối Cho Anh
» Cho Tôi Xin
» Mảnh Tình Sầu
» Khóc Cho Kỷ Niệm
» Khóc Cho Những Cuộc Tình
» Cho Cuộc Tình Lỡ
» Người Ấy
» Con Trai VS Con Gái
» Thư Bố Gửi Con
» Đom Đóm Và Giọt Sương
» Crazy Fan!!!!
» Một Thoáng Yêu Đương
» Vở Kịch Câm Và Chai Nước
» Ba Giỏ Khoai Lang
» Tiêu Sầu
» Ly Hôn
» Gieo Quả Được Quả
» Chai Nước Giữa Sa Mạc
» Tiếng Đêm
» Mơ Xuân