Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Cô Phải Bán Thân Trả Nợ Tác Giả: Miên    
    Một chiều chủ nhật, vì trời đã vào giữa thu nên mặt trời đã không còn bỏng rát nữa thỉnh thoảng còn có gió nhè nhẹ thổi qua, là tóc cô bay.
    Cô đang dạo bước trên phố.
    Đôi chân tự mình tìm theo những con đường quen thuộc.
    Kể từ khi anh mất, khi anh mất cô đã ngồi khóc thảm thiết, ôm cơ thể đã lạnh ngắt của anh trong lòng, thi thể không còn sức sống của anh trên tay cô, trên khóe miệng vẫn còn đọng lại nụ cười. Nhưng anh đã ra đi mãi mãi.
    Từ đó vào mỗi buổi chiều chủ nhật như vậy, cứ thế cô lang thang đi dọc theo những con đường, trước đây cô và anh đã từng đi với mong ước được gặp anh lần nữa.
    Cô đảo mắt qua bên kia con đường, xuyên qua lòng đường đang tấp nập người đi lại, xe cộ.
    Trúc Khuê đúng đó, đôi mắt chợt mở to, ngân ngấn lệ.
    Toàn thân như bị hút hết sức lực, trái tim đang đập dồn dập.
    Khuôn mặt của chàng trai mặc áo sơ mi trắng, đang đứng ở bên kia đường.
    Tay phải của anh xách chiếc túi giấy.
    Áo của anh trắng đến nỗi như đang có hàng nghìn tia sáng phát ra xung quanh đó.
    Anh bước tới chiếc xe ô tô trắng đang đỗ ở lề đường, mở cửa xe.
    Anh nắm lấy chiếc túi giấy đang cầm trong tay.
    Anh cúi đầu khẽ mỉm cười với người trong đó.
    Nụ cười của anh…
    Ấm áp…
    Ấm áp như một tia nắng.
    Thế giới xung quanh bỗng trở nên vô cùng yên lặng.
    Mọi tiếng ồn ào biến mất.
    Dòng người và xe cộ vẫn đi lại tấp nập trên đường.
    Nhưng, ại yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy gì cả, cũng không còn hơi thở, cũng không có nhịp đập của con tim, chỉ có tiếng “thình thịch, thình thịch” ở hai bên thái dương.
    Chiếc xe đang được khởi động, dần dần di chuyển.
    Cô từ từ quay người, chạy sang bên kia đường.
    Đôi môi cô trở nên trắng bệch, không còn dấu vết của sắc máu hồng
    Là…
    Anh phải không?
    Là anh, đúng không?
    Bóng hình quen thuộc đó, trong mơ cô cũng nhìn thấy, có chế cô vẫn muốn nhìn thấy.
    Bỗng nhiên…
    Trúc Khuê chạy đuổi theo hướng chiếc xe đang dần dần biến mất đó.
    Tiếng bước chạy dồn dập trên phố!
    Người đi đường, ngạc nhiên ngoái nhìn theo.
    Chỉ thấy một cô gái đang chạy rất nhanh trên vỉa hè, mái tóc ngắn của cô bị gió thổi rối tung, chiếc váy trắng của cô cũng tung bay trong gió.
    Khuôn mặt đỏ bừng.
    Cô luồn lách qua người người đi lại, chen lấn mắt vẫn chỉ nhìn theo chiếc xe đó, trong mắt cô giờ đây mọi thứ xung quanh bỗng biến mất. Chỉ còn cô và chiếc xe đó.
    Nam Khánh.
    Nam Khánh, là anh a? Là anh phải không?
    Là anh phải không? Nam Khánh! Trần Nam Khánh!
    Có phải anh không?
    Trần Nam Khánh!
    “két”
    Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên.
    Người lái xe vội vàng đạp phanh, thò đầu ra ngoài cửa xe, nói với cô gái đang chạy một cách điên cuồng ở giữa lòng đường:” Muốn chết hả? Cô muốn chết thì đừng lôi tôi chết chung chứ!”
    Dòng xe dồn tắc lại một đoạn.
    Cô sững sờ đứng giữa vô số chiếc xe, mồ hôi khiến mái tóc của cô ướt sũng như bị dội nước, trên lưng đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Cô không nghe thấy những tiếng quát mắng kia, chỉ có điều, trong mắt cô, cái chấm trắng bé tí tẹo đã biến mất.
    Tất cả đều biến mất rồi…
    Cô thẫn thờ bước trở về vỉa hè.
    Sau đó…
    Nước mắt cứ tuôn rơi chảy dài hai bên má.
    Chẳng phải anh quay lại để gặp em sao?
    Cô ngồi gục xuống, giấu mặt vào hai tay khóc nức nở.
    – Tại sao cô khóc như vậy? Có cần giúp đỡ gì không?: Một giọng nói ấm áp vang lên trên đầu cô.
    Sau đó một dáng người cao lớn từ từ ngồi xuống, đưa cho cô một chiếc khăn mùi xoa.
    Giọng nói ấy…
    Cô chầm chậm ngẩng đầu lên.
    – Nam Khánh
    Cô ôm chầm lấy anh, ôm anh rất chặt, sợ như chỉ một giây nhẹ bỏ ra thôi anh cũng có thể biến mất. Cô ngước nhìn anh, rồi vùi mặt trong lòng anh, anh có thể cảm thấy chỗ đó đang ươn ướt.
    Anh sững người, anh đứng ngây ra trong vòng tay của cô.
    Những người qua đường đều tò mò nhìn cô và anh.
    Cho đến khi anh lạnh lùng nói:
    – Cô đã khóc xong chưa?
    Cô sững sờ, từ từ buông tay ra khỏi người đàn ông đó.
    – Cô đang tìm ai hả? Tìm tôi à, có chuyện gì muốn nói sao?
    Cô nhìn anh, thân hình, tướng mạo, thần thái… Đều rất giống, nhưng cô biết đó không phải là anh.
    – À không, tôi nhìn nhầm
    Nam Khánh anh đang ở đâu? Anh có biết em đang khóc không?
    Anh đang cười đúng không?
    Anh nghĩ em rất ngốc, đúng không?
    Vì em đã nhìn nhầm anh, là một người khác, không phải anh, sao anh ấy có thể là anh được. Cho dù rất giống, sao trên thế gian lại có người giống anh vậy, có phải anh hồi sinh thành không?
    – Cô, phải đền bù cho tôi!: Anh nói nở nụ cười hấp dẫn.
    – Hả?: Cô ngạc nhiên hỏi lại, vì cô có làm gì đâu.
    – Chưa có ai được ôm tôi, vả lại cái áo này nó rất đắt mà đã bị cô khóc ướt đẫm cả rồi! Cô, đã lấy đi cái ôm đầu của tôi, và cái áo này nữa cô phải bán thân trả tôi!: Hai tay anh để trong túi quần ung dung nói.
    – HẢ?
    Sau khi cô kêu lên đầy kích động, bởi cô không thể ngờ là một người giống anh, vừa nãy còn dịu dàng… Mà không hẳn là giống anh, anh không bao giờ thốt ra khỏi miệng mấy câu tục tĩu đó bao giờ. Cô chớp chớp mắt nín bặt cả khóc trong lòng không còn đau mà đã chuyển sang sự bối rối
    Anh nhìn cô…
    Khẽ cau mày khi thấy phản ứng của cô thế này…
    – Coi kìa! Đầu óc của cô chứa cái gì mà đen tối vậy? Ý tôi là cô phải bán thân, làm ôsin cho tôi để trả nợ cho cái việc cô vừa làm.
    Anh nói mỉa mai “anh đã lộ bản chất của mình ra rồi sao?”: cô thầm than.
    Cô ngước lên nhìn anh.
    Nhìn một cách chăm chú, anh cũng nhìn lại.
    Thời gian quanh cô và anh dường như dừng lại, chỉ có hai người đứng giữa dòng người đang đi ngược về xuôi. Thời gian cứ thế ngưng trệ lại cho đến khi cô lên tiếng trả lời anh.
    – Cái áo đó bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả anh
    Cô lại có một suy nghĩ hoàn toàn khác trước, anh ấy là một con người hoàn toàn giống anh. Ngay đến cả cái thói quen cho tay vào túi mọi lúc mọi nơi, mọi thời tiết.
    Cô cũng có thể, rất muốn, vô cùng mong ước được ở bên anh một lần nữa.
    Cô có thể ngay lập tức nhận lời làm ôsin cho anh, ngày ngày ở bên, chăm sóc, được ngắm nhìn khuôn mặt đã được cô khắc sâu vào trong tim của người đó.
    Nhưng…
    Cô lại không muốn ở bên người này, cảm xúc nói cô không muốn, trái tim kêu gào không nên. Vậy là cô đã để mặc suy nghĩ của minh theo cảm xúc, theo trái tim.
    Nụ cười quen thuộc quá…
    Cô nhìn anh ánh mắt thật có hồn, một linh hồn trinh nguyên đẹp đẽ.
    – Cô có thể trả bao nhiêu tiền để mua sự tự tôn của tôi: Anh nói cười nhếch mép, thật quyến rũ
    – Sự tự tôn?: Cô sửng sốt kêu lên
    Rỡ ràng anh nói là vì làm ướt áo của anh, sao giờ lại là sự tự tôn của anh, cô chẳng hiểu gì hết một chút cũng không hiểu gì.
    – Cô dùng người tôi làm khăn để lau nước mắt, đó là sự xúc phạm đến lòng tự trọng nho nhỏ. Giữa con đường với bao nhiêu người qua lại, cô lại ôm tôi mà thỏa sức khóc lóc trong lòng tôi. Nhỡ người ta hiểu nhầm tôi làm gì cô thì sao? Thật sự là rất mất mặt đó.
    Cô trân trối nhìn anh.
    Một lần nữa cô lại bị sốc vì những lời nói của anh.
    Sao anh ta lại có thể vô lí như vậy chứ.
    Lòng tự trọng của anh ta cao đến mức nào vậy.
    Một cơn gió mạnh thổi qua…
    Mái tóc ngắn của cô tung bay theo chiều gió.
    Lòa xóa phấp phới bay khắp mặt.
    Chiếc váy nhè nhẹ chuyển động uốn lượn khi bị gió lôi theo.
    Mái tóc của anh cũng bị gió thổi bay tung lên…
    Cô thoát khỏi sự suy nghĩ liên miên khi đôi mắt nhìn thấy cái đó…
    Vết nốt ruồi đỏ dưới tai của anh.
    Chẳng phải đó chính là nốt ruồi son của Nam Khánh sao?
    Cuộc đời thật sự có hai người giống nhau đến vậy sao? Trong đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói nhè nhẹ của anh. Tiếng nói vang lên đầy sự trách móc.
    Em thật sự đã quên rồi sao? Quên đi người yêu đầu tiên của em.
    Em thật sự tin vào điều đó sao?
    Nếu một ngày em gặp người giống anh…
    Thì đó chính là anh sao?
    Em thật sự quên vào điều đó và quên anh rồi, đúng không.
    Không!
    Cô vô thức cứ thế lắc đầu, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại phủ định lời anh nói.
    Không phải đâu Nam Khánh, Trần Nam Khánh mãi mãi em không thể nào có quên được anh.
    Nước mắt đọt nhiên chảy ra, những giọt nước mắt như nhũng ngôi sao lấp lánh.
    Anh bối rối nhìn cô, anh cũng chỉ muốn trêu đùa cô một chút thôi, để cô có thể vui lên. Đâu ngờ, lại làm cô khóc sướt mướt tiếp chứ.
    Nước mắt lã chã chảy dài hai bên má, lăn xuống cằm, rồi rớt xuống long lanh trong không trung.
    Anh chưa từng thấy có ai lại nhiều nước mắt như cô, đột nhiên trong lòng anh dấy lên một cảm xúc. Không phải là thương hại, chắc chắn không phải là thương hại… Là sự muốn bảo vệ cô, không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt nữa.
    – Được rồi, nếu cô không thể làm ôsin thì tôi cũng chẳng so đo nữa, cô có thể không làm.
    – Anh… Rốt cuộc anh là ai… Anh là ai chứ?
    Anh là ai? Có phải là một sự hồi sinh của anh không?
    Cô biết anh sẽ không lỡ rời xa cô đâu mà, anh nhất định sẽ quay lại. Anh chẳng bao giờ yên tâm để cô ở lại một mình mà…
    Anh nhìn cô, sự đau khổ bi thương trong mắt cô ah có thể thấy rõ. Trong lòng anh lại một lần nữa, cảm xúc mãnh liệt đó lại trỗi dậy
    Dần dần chiếm lấy lòng anh, bao chùm trọn trái tim đó.
    Cảm xúc trước đây anh chưa từng có với bất kì một cô gái nào khác.
    Thậm chí chưa một lần nào anh lại chịu nhún nhường một ai cả, tại sao lại muốn làm cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc, cho cô ấy sự hạnh phúc lớn hơn, lớn hơn bất kể ai đã làm cho cô cho cô hạnh phúc trước đây. Lớn hơn sự hạnh phức cô mong muốn.
    – Anh là Duy Khánh, Phạm Duy Khánh
    Duy Khánh nhìn cô say sưa đến nỗi anh không biết tại sao anh nhìn cô như vậy…
    – Duy Khánh, hãy nhớ kĩ tên anh, hãy khắc sâu nó vào bất kì đâu em cho là chỗ đó là duy nhất chỉ của riêng anh. Vào một nơi mà mãi mãi em không bao giờ có thể quên được tên của anh, giống như của người đó
    Duy Khánh nói mà không suy nghĩ, anh để mặc cho cảm xúc của con tim dẫn lối, nói ra những điều đó.
    Cô nhìn anh, với cô điều duy nhất cô nhìn thấy chỉ có anh.
    Cô có thể nghe được lời nói cầu khẩn của con tim anh.
    Hãy đưa nó cho anh.
    Hãy dang rộng vòng tay em ra chấp nhận anh.
    Cho anh được nắm đôi bàn tay ấy.
    Cho anh được sưởi ấm cho con tim đã giá bang đó.
    Mở lòng mình ra và đón nhận anh.
    Không phải do chúng ta, không phải do thời gian đã làm mất đi sự giản đơn ban đầu. Anh muốn được chở che cho em
    Dù mưa, dù nắng đều chở che cho em.
    Cô đột nhiên bật khóc thành tiếng, nhìn thảm thiết đáng thương vô cùng.
    – Em sẽ nhớ… Chắc… Chắc chắn sẽ nhớ
    Cô nói sự thổn thức tắc nghẹn trong lời nói
    Anh không chịu được nữa, không thể nhìn cô cứ thế này thêm một giây, một phút nào nữa.
    Anh đưa đôi tay dài ra.
    Khéo mạnh đôi vai cô.
    Ôm chầm lấy người con gái đó…
    Người con gái đang thổn thức trông rất thương tâm đó…
    Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
    Cô không còn cảm thấy bất ngờ khi anh đột ngột ôm cô.
    Hai tay cô buông thõng mặc sức khóc trong lòng anh, khóc như một đứa trẻ. Mặc kệ bao người xung quanh đang đưa mắt nhìn trộm họ.

Kết Thúc (END)
Miên
» Cuối Hạ Đầu Đông
» Cô Phải Bán Thân Trả Nợ
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đau Gì Như Thể ....
» Bố Chồng
» Đời Như Ý
» Bông Hồng Vàng
» Làm Mẹ
» Bụi Quý
» Bên Bờ Biển
» Đánh Thơ
» Người Thứ 79
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Quà Giáng Sinh
» Trên Đỉnh Non Tản
» Mùa Mắm Còng
» Cho Anh Yêu Em Cả Đời Này Nhé! Xin Em
» Tuyết
» Đời Khổ
» Hoa Học Trò
» Xuân Phương Shop
» Cô Khịt