Thanh Trúc ngồi giữa phòng làm việc có gắn máy điều hòa không khí. Trúc thấy lành lạnh, nhất là phần chân bên dưới robẹ Nàng kéo cao cổ áo, chăm chú nhìn về phía ông Tổng Giám Đốc ngồi sau chiếc bàn tọ Gần như ông Tổng giám đốc nào cũng giống nhaụ Mái tóc muối tiêu, đôi kính cận, sống mũi thẳng và chiếc miệng uy quyền. Trên bàn có một biển nhỏ bằng mica đen, chữ vàng TỔNG GiÁM ĐỐC VÕ VĂN ĐẠT. Thanh Trúc ngồi ở ghế nệm bọc da, đối diện với bàn làm việc nằm trong tầm quan sát của ông Tổng giám đốc. Hồ sơ trên tay ông có lẽ là đơn và lý lịch của nàng, vì ông ấy hết nhìn vào đấy lại nhìn Trúc. Cứ thế có gần mười phút yên lặng. Rõ ràng là muốn có một công ăn việc làm không phải dễ. Trúc thở rạ Suốt tuần này Trúc đã lần lượt gặp trưởng phòng, phó giám đốc, giám đốc, phụ tá giám đốc rồi tổng giám đốc. Chỉ có một chân thư ký mà phải qua 5 cửa ảị..Nhưng chuyện đó nào có dễ gì cho cam. Ngay từ đầu đến xin việc, Thanh Trúc đã phải chen chân với hơn trăm sinh viên vừa mới ra trường, phải qua các giai đoạn sát hạch thảo công văn bằng Anh ngữ, đánh máy, khả năng đọc nhanh, viết tiếng Anh, cách giao tế, ứng phó sự kiện bất ngờ. Tất cả là những trắc nghiệm trí nãọ..còn căng hơn cả các kỳ thi ở đại học mà Thanh Trúc đã trải quạ Cuối cùng rồi ông Tổng giám đốc cũng lên tiếng. - Cô Thanh Trúc! Đang chìm trong những ý nghĩ vẫn vơ, Thanh Trúc phải giật mình. Nàng ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh lạị Ông Tổng giám đốc hỏi, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ. - Gia đình cô tận Đaì Nam, sao cô lại đến Đaì Bắc này tìm việc? Thanh Trúc thành thật: - Tại vì tôi thấy là...tìm việc làm ở thành phố Đài Bắc này dễ hơn. Nhất là khi nghành học của tôi thuộc nghành chuyên môn. Nếu học mà không sử dụng được khả năng chuyên môn đó, thì quá uổng. - Trong một phút cô đánh máy được tám mươi chữ thì là giỏi lắm đấỵ Thanh Trúc cười nói: - Đó không phải là thành tích sáng chói nhất. Lúc còn ở trong nhà trường, chuyện đánh máy trên trăm chữ một phút là chuyện bình thường, chưa kể tôi tính bằng bàn toán...tiếc là hiện nay mấy ông chỉ sử dụng máy tính nên cái khả năng kia đành chịu xếp xó. Tổng giám đốc Đạt ngả lưng ra sau ghế, tay cầm bút quay quaỵ Ông có vẻ tò mò, thư vị ngắm cô gái trước mắt. Khá trẻ, lý lịch ghi là 20 tuổị Mới tốt nghiệp cao đẳng thương mạị Có đôi mắt to đen, đôi mi dàị Khuôn mặt đầy sức sống. Nhất là mái tóc rối, con bé khá đẹp, đẹp một cách tự nhiên, cái đẹp đôi khi lấn át cả taì năng, vừa nhìn thấy là có cảm tình ngaỵ Yêu cái đẹp không có gì là xấụ Bản năng của con người vậy thôị Ông tổng giám đốc cười rồi nhìn Thanh Trúc. - Cô có vẻ tin chắc là cô sẽ được chúng tôi tuyển dụng? Thanh Trúc cười, một nụ cười dễ thương. - Ồ không! Nhưng nếu tôi đoán không lầm thì trong số những người xin việc, số được gặp Tổng giám đốc hẳn rất ít? Ông tổng giám đốc gật gù. - Phảị Chỉ có tám người thôị Nụ cười chợt tắt trên mặt Trúc, nàng có vẻ thất vọng. - À! Có nghĩa là tôi cũng chỉ có một phần tám hy vọng thôị Vậy mà tôi tưởng chỉ có một mình...Ông tổng giám đốc sẽ gạt bảy người còn lại chú? Ông tổng giám đốc nóị - Cô có vẻ khá tự tin. Cô nghĩ là cô hơn hẳn bảy người kia ư? - Vâng. - Cô không đánh giá mình quá cao chứ? - Trong cuộc sống giành giựt, cái quan trọng là năng lực. Tôi hiểu sức của tôị Ông Đạt có vẻ suy nghĩ. - Việc làm có thật sự cần thiết với cô không? - Cần lắm chứ. Tôi dám xa cả cha mẹ, lặn lội vào tận Đài Bắc này, chẳng qua cũng vì muốn có một chỗ làm tốt đẹp. - Thế gia đình cần cô phụ giúp về mặt tài chánh? - Không hẳn. Gia đình tôi sống khá cần kiệm, cũng không đến nỗi túng quẫn cấp bách lắm. Cha tôi làm thầy giáo dạy trung học, mẹ là cô giáo tiểu học. Tôi còn 3 đứa em đi học. Kinh tế có gay gọ nhưng gia đình không cần sự trợ giúp tài chánh của tôị Mẹ cha chỉ mong cho tôi có thể sống "độc lập" là mừng rồị Dĩ nhiên, nếu có dư dả, gởi chút đỉnh về, chắc chắn người sẽ vui hơn, hãnh diện hơn. Ông nghĩ có phải không? Tổng giám đốc Đạt có vẻ vui vui, nhưng ông nói: - Cô biết không? Có rất nhiều cô gái, gia đình nghèo túng, cuộc sống khó khăn, họ cần công việc này hơn cô, vì họ còn phải nuôi cả gia đình. Thanh Trúc sụ mặt ngaỵ - À! Vậy mà tôi tưởng là ông cần một thư ký có khả năng, chớ đâu biết là ông định mở viện từ thiện. Thanh Trúc đứng dậy, vớ lấy ví dạ - Vậy thôi, tôi không dám làm phiền. Thơi giờ của ông quý báu mà của tôi cũng thế. Tôi cần phải đến công ty Hà Tân ngaỵ Ông Đạt hơi chựng lạị - Công ty Hà Tân à? Cô đến đấy làm gì? - Họ cũng đang cần thư ký đánh máỵ Tôi mong là ở đấy không có hội từ thiện, và tôi có thể kiếm được việc làm. Ông Đạt nóị - Đợi chút! Cô không biết là Công Ty Hà Tân cũng là của chúng tôi ư? Thanh Trúc kinh ngạc. À! Hèn gì. Trang Thanh đã cho tôi biết, ông là nhà tài phiệt lớn. Thôi thì tôi khỏi phải đến đấy làm gì. Có điều chắc chắn là có thế nào thì mạng lưới của ông cũng không bao trùm hết thành phố Đài Bắc này được. Chắc chắn rồi tôi sẽ tìm được chỗ để đứng thôị Thanh Trúc mang ví lên vai, rồi quay lưng nhìn thẳng ra cửạ Nàng dợm buóc, thì nghe ông Đạt hỏi: - Trang Thanh là gì của cô? Bạn ư? Vì hắn mà cô đến Đài Bắc à? Thanh Trúc nóị - Đúng phần nàọ Tôi đang sống với hắn. Ông Đạt ngạc nhiên. - Cô nói saỏ Cô còn trẻ quá, sao táo bạo thế? - Ông đã lầm rồị Trang Thanh cùng tôi mướn chung phòng ở trung cự nhưng "hắn" không phải là đàn ông mà chỉ là con gáị "Hắn" lớn hơn tôi một tuổi, làm ơ? Công Ty hàng không Trung Quốc. Nhà hắn cũng ơ? Đài Nam, hắn là bạn học, một người bạn rất tốt của tôị Thanh Trúc ngừng lại, đột nhiên thấy mình nói nhiều quá. - Thôi được rồi, dù gì thì cũng không được tuyển dụng, cần gì phải kê khai lý lịch quá đầy đủ. Thôi xin phép tôi đị Ông Đạt nhíu màỵ - Sao cô biết là không được tuyển dụng? Tôi có nói như vậy bao giờ đâủ Thanh Trúc dừng lại, nhướng mày nhìn ông Tổng giám đốc với ánh mắt nghi ngờ. Ông Đạt nóị - Cô cần phải biết rõ công việc mình sắp làm. Cô phải sắp xếp lại sổ sách, thảo văn bản, đọc thư, trả lời thư, viết hóa đơn, tiếp điện thoại, đánh máy, lên lịch tiếp khách cho tôị Cô còn cần phải làm quen với khách khứa, bạn bè, và cả người nhà tôị Tất cả những việc làm đó cần phải có thời gian, ít ra là hai tháng mới quen việc. Phòng của cô cạnh phòng này chỉ có một mình cô ngồi thôị Bắt đầu chín giờ sáng mai cô tới đây làm việc. Kể từ hôm nay, cô là nhân viên chính thức của hãng nàỵ Nếu cần tiền, cô có thể sang phòng tài vụ xin ứng trước nửa tháng lương. Lương tháng của cô tạn ấn định là 15000 đồng. Nhưng đừng có vội mừng tôi xếp lương cao như vậỵ Đó là do tính chất phức tạp của công việc, cô phải cố gắng lắm mới hoàn thành được nhiện vụ Thanh Trúc yên lặng, suy nghĩ. - Nhưng mà...ông đã nói là...có nhiều người khác cần việc làm hơn tôi cơ mà? Ông Đạt cườị - Phảị Nhưng ở đây chúng tôi không phải là viện cứu tế. Thanh Trúc giật mình, rồi hiểu rạ - Như vậy có nghĩa là tôi đã được tuyển dụng thật? - Vâng. - Nhưng...nhưng , tại sao phải chọn tôỉ - Phải nói ra mới được à? - Vâng. - Vậy thì vì năng lực, vì bản chất cao ngạo, vì sự nhạy bén, vì tuổi trẻ, và nhất là vì cái sắc đẹp của cô. Thanh Trúc hơi bối rốị - Đẹp cũng là một yếu tố để được chọn ư? Vậy là bất công, vì đẹp xấu là trời sinh ra cơ mà. Ông Đạt chăm chú nhìn Trúc, nhu dò xét. - Sao thế? Cô có vẻ bất mãn giùm cho những người xấu ư? Trúc cười, nụ cười thật dễ chịụ - Cũng phần nàọ Thôi cảm ơn việc "chọn người qua sắc đẹp" của ông. Để tôi về viết thư ngày cho mẹ Ông Đạt cũng cườị Ông định nói thêm gì thì chuông điện thoại trên bàn reo vang. Ông định đưa tay nhấc ống nghe, nhưng như chợt nhớ ra điều gì nên quay lại nói với Trúc. - Đâu, thử việc đầu tiên xem...Cô tiếp điện thoại cho tôị Thanh Trúc bước nhanh đến bên bàn, nhắc máy lên, nhìn ánh đèn chớp chớp trên máy, nàng ngẩn rạ Từ trước tới giờ nàng chưa hề sử dụng loại máy nàỵ Trong lúc nàng bối rối thì ông Đạt đã cười nói: - Đây là điện thoại năm số, cô phải bấm cái nút màu trắng ở hàng số năm mới nghe được. - Dạ. Trúc vội vã bấm nút, đôi má nàng nóng hẳn lên. Một cô thư ký giỏi mà ngay cả sử dụng điện thoại hiện đại cũng không biết. Nàng không dám nhìn ông Đạt. Nàng đặt ống nghe sát taị - Alô, đây là văn phòng Tổng giám đốc Công ty Quyết Tiến. Xin hỏi quý khách là aỉ - Tôị.tôi tìm ông Tổng Giám Đốc. Bên kia đầu dây là giọng nói của một người đàn bà, cô ta nói như muốn khóc. Thanh Trúc hơi chựng lạị - Nhưng tôi muốn hỏi cô là aỉ Bên kia đầu dây có vẻ hơi ngạc nhiên. - Tôi là Hải Yến. Cô là thư ký mới nhận việc ư? Thanh Trúc vội nóị - Vâng, vâng, đợi một chút nhé. Rồi quay sang ông Đạt. - Có một người đàn bà tên là Hải Uyên muốn tìm ông, hình như cô ta đang khóc. - Hả... Ông Đạt đỡ lấy ống nghe suy nghỉ, rồi hiểu rạ - Đây là bài học đầu tiên, cô phải nhớ kỷ nhé. Người con gái vừa nói chuyện với cô tên là Hải Yến chứ không phải Uyên, là con dâu của tôi, con dâu được cưng nhất nhà đấy! Thôi được rồi bây giờ cô hãy về đi, mai chín giờ sáng đến đây nhận việc. Đi đi, để tôi nói chuyện với cô ấỵ - Cám ơn ông. Thanh Trúc cười, rồi nhanh chóng quay người buóc ra cửạ Nàng biết, khôn nhất là không nên chen vào chuyện nhà của ông Tổng giám đốc. Ra khỏi phòng, Trúc thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài là phòng tiếp khách, kế tiếp là dãy hành lang, hai bên là hai dãy phòng, đều là phòng của những nhân viên cao cấp như giám đốc, phó giám đốc...Dĩ nhiên là phòng gần Tổng giám đốc nhất là phòng của thư ký Tổng giám đốc. Mỗi nhân viên cao cấp lại có thư ký riêng. Thanh Trúc nghĩ lại thấy cũng vui, không ngờ mình lại chen chân vào được một trong những công ty lớn nhất của thành phố Đài Bắc nàỵ Trúc vừa đi vừa suy nghĩ, và tiến gần đến cầu thang máỵ Toàn bộ tài sản của tòa cao ốc này đều của nhà tỷ phú Võ Văn Đạt cả. Tầng một và tầng hai là cơ sở tiêu thụ hàng xây dựng. Tầng 3, 4, 5, 6, 7, 8 lại là trụ sở cho Công ty xuất khẩu, tầng 9 và 10 là trụ só? chính của Quyết Thắng mậu dịch công tỵ Thanh Trúc bấm nút thang máy, cửa từ từ mở. Nàng mới bước vào đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi giật: - Thang máy, đợi một chút! Trúc đứng đợị Nàng thấy buồn cườị Cái anh chàng vừa gọi "thang máy, đợi một chút" kia có vẻ ngô nghê làm saọ Thang máy làm sao nghe được tiếng người mà bảo đợỉ Vừa lúc ấy, có một anh chàng, tay ôm một đống hồ sơ, trán lấm tấm mồ hôi xông vàọ Đến nơi hắn còn lẩm bẩm. - Cái gì cũng không đúng, không đúng! Mấy cha nội này đày đọa hết người này đến người khác. Trúc ngắm ông bạn "đồng nghiệp" của mình. Nàng hơi ngỡ ngàng một chút. Anh chàng có khuôn mặt quá trẻ. Mày rậm, mắt to, nước da bánh mật. Có lẽ cao ít ra phải thước tám. Đẹp trai như vậy sao không đi đóng phim mà vào đây gọt giấy làm gì? Lãng phí một nhân tài! Thanh Trúc trừng mắt, và gã con trai đã nhìn thấy cái trừng đó. Gã cười hỏi: - À...Cô đến tầng thứ mấỷ - Còn ông? - Lầu một. - Tôi cũng đến đó. Thanh Trúc nhìn đống hồ sơ trên tay gã. - Giờ này mà anh tan việc rồi ư? - Mới 11 giờ mà, làm gì có chuyện đó? - Thế anh xuống lầu một để làm gì? Gã cười tinh nghịch. - Thì đưa cô xuống. Tôi là trưởng phòng giao tế cơ mà, phải đưa khách ra cửa chứ? Thanh Trúc nghiêm mặt. - Ờ. Nhưng tôi không phải là khách. - Cô là thư ký riêng của ông Tổng giám đốc mới tuyển dụng phải không? Thư ký riêng hay ai cũng vậy, tôi cũng có bổn phận phải tiễn về vậỷ Trúc chớp mắt. - Làm sao anh biết là tôi mới được tuyển dụng? - Vì tôi đã xem qua hết mấy hồ sơ xin việc, trong đó hình của cô đẹp nhất. Nhưng mà tôi không ngờ. Người cô bên ngoài lại đẹp hơn của người trong ảnh. Như vậy đương nhiên là cô phải được chọn thôi Thanh Trúc cảm thấy bất an. - À! à! có phải anh định ám chỉ là...là ông Tổng giám đốc... Gã thanh niên tiếp nhanh: - Rất hiếu sắc? Nhưng đó đâu phải là khuyết điểm của ông ấy đâủ Tất cả lũ đàn ông chúng tôi đều như vậy, cô khỏi cần phải nghĩ ngợi gì hết. Thanh Trúc bấm nút. Thang máy từ từ đi xuống. Nỗi lo như nở to, to dần. - Anh làm ở đây lâu chưả - Lâu lắm rồị - Sao anh trẻ quá vậỷ Gã nhún vai, cười cườị Đôi mắt gã rất đen, hàm răng lại trắng. Kem đánh răng mà đưa cho gã quảng cáo thì tuyệt. Thanh Trúc nghĩ, vừa lúc đó thang máy ngừng. Trúc bước ra, gã con trai bước theọ Trúc tò mò hỏi thêm: - Cho tôi biết thêm một điều nữa nhé. Cái cô thư ký cũ của ông Tổng giám đốc sao không tiếp tục làm nữả - Bụng bự rồi, còn làm gì nữa! - Hả? Thanh Trúc tròn mắt, giật mình. - Sao lại như vậỷ - Thì tại cô ta lấy chồng, lấy chồng thì phải có con, bụng không bự sao được? Thanh Trúc thở phàọ - À. Vậy mà tôi tưởng ông Tổng Giám đốc chỉ chọn mấy cô chưa có chồng thôi chứ? - Thì lúc mới vào làm chưa chồng, nhưng làm việc được một năm thì có chồng. Cô ấy làm vợ kế cho em trai ông Tổng Giám Đốc. - Đẹp không. - Dĩ nhiên rồị Ông Tổng Giám Đốc chọn thư ký bao giờ chẳng chọn người đẹp. Ông ấy nói là...sáng sớm mà vào phòng làm việc, nếu gặp một bộ mặt quỷ dạ xoa thì còn tinh thần đâu mà làm. Tại cô không biết chứ, cô thư ký trước nữa còn đẹp hơn, vừa bước vào công ty, là bao nhiêu đấng mày râu trong cơ sở phải đứng tim hết. Rồi quay lại nhìn Trúc, anh ta như ngắm nghía: - Thú thật, cô tuy đẹp, nhưng đẹp không bằng một góc của cô ấỵ Trúc cắn nhẹ môị - À! Thế bây gió` chị ấy ở đâủ - Dĩ nhiên thì cũng đi lấy chồng. Cô gái nào rồi cuối cùng chẳng đi đến con đường đó? Bây giờ cô ta là con dâu của ông Tổng giám đốc. Thanh Trúc chợt nhớ ra cú điện thoại ban nãỵ - A! Có phải cô ấy là Hải Yến không? Đến lượt gã con trai ngạc nhiên. - Ồ! Cô cũng quen cô ấy nữa à? Trúc lắc đầu, nhưng cố tình làm ra vẻ úp mở. - Muốn làm thư ký riêng của ông Tổng Giám Đốc thì dĩ nhiên phải biết chuyện riêng và tình hình gia đình của ông ta chứ? - Cô biết hết tất cả rồi à? Thanh Trúc thú thật. - Không. Tôi hoàn toàn chưa biết gì hết. Gã con trai cườị Gã lại ngắm nghía Trúc. Cái nhìn của gã làm Trúc thấy hơi nhột. - Anh làm gì nhìn dữ vậỷ - Ngắm thử xem, sau này cô sẽ là gì trong gia đình ông Tổng Giám Đốc. Thanh Trúc chợt thấy tức giận, nàng dừng chân lạị - Anh!...Sao anh coi thường người ta thế? Nói anh biết nhé, tôi chỉ làm thư ký cho ông Tổng giám đốc thôi, chứ chẳng thèm làm người nhà của ông ta đâụ - Đừng nói sớm như vậy, đã có ba đời thư ký rồị Ai lúc đầu cũng nguầy nguậy, nhưng rồi sau đó...Biết đâu định mệnh đã an bài cho cô như thế? - Anh dám cá với tôi không? Gã thanh niên nhìn thẳng Trúc. - Cái gì chứ? Tôi thấy chỉ trong vòng ba năm là cô lại trở thành người nhà ông Tổng giám đốc ngaỵ - Không bao giờ! Anh dám đánh cá không chứ? - Nhưng mà ăn cái gì mới được? Trúc nói cứng. - Thì anh muốn ăn gì cứ nóị Gã thanh niên nói như kéo dài ra: - Vậy thì tôi cá...Cô với tôị - Nghĩa là saỏ Gã làm ra vẻ thật nghiêm chỉnh. - Nếu cô thua, cô sẽ là vợ tôị Còn nếu tôi thua, tôi sẽ là chồng cô! Thanh Trúc tức tối quay đị Hai má ửng hồng. Anh chàng này bạo phổi thật. Đàn ông con trai cái xứ Đaì Bắc này đều chụp giựt như thế cả. Mới thấy con gái lần đầu đã tươm tướp! Không biết cái đám trưởng phòng, quản lý, giám đốc, phó giám đốc...của công ty mậu dịch Quyết Tiến ra làm saỏ Có giống như vầy không? Càng nghĩ Trúc càng thấy bực, nàng liếc nhanh gã con trai: - Anh nằm mơ chắc? Anh chàng làm ra vẻ rầu rĩ. - Hử? Cô tưởng là tôi nham nhở ư? Không phải đâu, đó là một cách nịnh đầm đấỵ Một cách nịnh đầm rất chân thành. - Nghĩa là saỏ Thanh Trúc thấy khó hiểụ Anh chàng có vẻ bụi đời hơn khuôn mặt của mình. Khuôn mặt lôi cuốn, cái cử chỉ mép môi với đôi mày lúc nào cũng như châu lạị Gã nóị - Có ai mới gặp lần đầu tiên mà nói được một câu như vậỵ Cô đừng giận. Tôi đã nghiên cứu kỹ hồ sơ, lý lịch của cô. Mỗi lần cô đến đây, tôi đều chăm chú theo dõị Tôi chưa thấy ai thông minh và nhạy bén như cô. Tôi đã hồi hộp mong là ông Tổng giám đốc sẽ chọn cô. Tôi biết chắc thế nào cô cũng được chọn. Cô tưởng là tình cờ tôi cùng cô đi chung chuyến thang máy vừa rồi đó ư? Không đâu, tôi cố tình đợi cô đấy nhưng mà một trưởng phòng nhỏ nhoi như tôi dễ gì lọt vào mắt xanh của cô? Nói xong, gã quay lưng định trở lại tòa nhà. Trúc chựng lại, nhưng rồi lại cảm thấy không vuị - Khoan đã. Gã đứng lạị - Anh muốn nói là tôi định dựa hơi ông Tổng giám đốc? - Đâu dám, đâu dám! - Hừ! Trúc tròn mắt, nhưng không biết nói gì hơn. Gã thanh niên chợt hỏi: - Cô tên gì? - Thế còn anh? - Mọi người đều gọi tôi là Anh Kỳ, cô cứ gọi thế. Gã nói làm Trúc thấy buồn cườị Anh Kỳ? Cái tên gì mới nghe tưởng là "ách xỳ"! Gã thanh niên như đoán ra ý nghĩ của Trúc, gã cũng cười nói: - Lạ thật, sao không hẹn mà gặp. Ai cũng nghĩ ra điều đó, ở trong nhà, rồi ở trường, trong lớp. Ai gặp tôi cũng gọi như vậỵ Ách xỳ! Ách xỳ! Đúng rồi tôi giống như anh chàng "ách xỳ"! - Không phải vậy đâu, anh đã mắc phải chứng bệnh tự ty rồi, anh phải đi khám bệnh tâm thần đấỵ Nụ cười trên môi gã thanh niên chợt tắt. - Cô cho là tôi điên? Thanh Trúc nhướng màỵ - Chứ gì nữạ Anh trẻ tuổi như vậy lại làm đến chức trưởng phòng. Sao lại mặc cảm như vậỷ Gã thanh niên nhìn Thanh Trúc, rồi liếm môi, nói: - Tôi đã gạt cô đấy, ơ? Công Ty Quyết Tiến đâu có cái chức trưởng phòng giao tế đâủ Tôi chỉ là một anh chàng đưa công văn thôị - À! - Bây giờ chắc cô đã nhìn tôi bằng nửa con mắt rồi chứ? Gã nhìn thẳng vào mắt Trúc, khiến nàng phải phân bua: - Không, không bao giờ. Là một công nhân bình thường cũng đâu có gì xấu hổ. Anh biết không, những năm học lớp 10, trong mùa hè, tôi đã từng làm đứa bưng kem cho một quán kem cơ mà. - Cô định an ủi tôỉ Thanh Trúc nhìn thẳng gã con traị - Không phải đâu, tôi nói thật đó. - Anh đừng buồn, cũng đừng nản. Nhìn dáng dấp đẹp trai, lại ăn nói có duyên như anh, tôi biết anh là một người có tài năng, anh rồi sẽ thành công, tôi tin như vậỵ Gương mặt của gã con trai đỏ hẳn lên, hình như gã hơi thẹn. Gã quay lưng bỏ đi nhanh vào tòa ốc, vừa đi vừa nói: - Cám ơn sự quá khen của cô. Tôi không dám đứng lại, sợ một hồi bị thổi phồng thành cái bong bóng bay luôn lên mây, nên tôi phải đi vào vậỵ Gã biến mất trong tòa nhà. Trúc đứng trên đường nhìn theọ Anh Kỳ. Cái tên nghe thật kỳ cục. Không có ông trưởng phòng nào lại có cái tên như vậỵ Đúng ra ta phải hiểu ngay từ đầụ Trúc lắc đầụ Đột nhiên, nàng lại nghĩ tới một khuôn mặt, một mái tóc muối tiêu, đôi mắt sắc của ông Tổng giám đốc và chuyện nàng được chọn làm. Một buổi sáng có nhiều gay cấn. Bây giờ phải về nhà ngay, về để kể lại cho Trang Thanh nghe chuyện của ông Tổng giám đốc, rồi Hải Yến và cả anh chàng Anh Kỳ nữạ - o O o - Suốt đêm hôm ấy Thanh Trúc và Trang Thanh có dịp tâm sự thâu đêm. Trang Thanh không đẹp lắm, nhưng có một thân hình khá hấp dẫn. Cao khoảng thước sáu lăm, biết cách trang điểm, mặc chiếc aó đầm vào nữa là khỏi chê. Bao người dù bước qua nàng đều phải ngoảnh lại nhìn. Vì vậy, đã có lần Tổng công ty hàng không đề nghị Trang Thanh làm tiếp viên hàng không. Nhưng Thanh không chịu với lý do sợ khoảng không trên cao, sợ chóng mặt, sợ bưng mâm vấp ngã... Là bạn học cùng trường, lại là bạn rất thân của Thanh Trúc, Trang Thanh ra trường trước, vào Đài Bắc trước tìm được việc làm nên đã thuyết phục cha mẹ Thanh Trúc kéo Trúc cùng đến Đài Bắc. Bây giờ cả hai đang nằm trên giường. Trang Thanh chỉ yên lặng nghẹ Ông Tổng giám đốc Đạt được thổi lên như một quốc vương của một vương quốc rộng lớn, còn Anh Kỳ thì giống như một hiệp sĩ thời trung cổ ngang tàng. Thanh nghe mà cười không ngớt. - Ê Trúc, mi có biết là mi có biệt tài nói láo không? Thanh Trúc lắc đầu: - Không, tao nói thật, chứ không láo gì hết cả. Trang Thanh quay lại nghịch những sợi tóc mai của Trúc. - Tao biết mi thích xem phim, xem tiểu thuyết...nên bất cứ một cái gì vào tay ngươi, là ngươi lại tô vẽ thêm, chứ thật ra thì chuyện mi đi xin việc, đứt đơn, thi thử rồi gặp Tổng giám đốc được chọn, rồi một nhân viên nào đó, có nhã ý muốn đưa ngươi xuống lầụ Chỉ là những chuyện bình thường thôị Mi lại thêu dệt thành chuyện thần kỳ. Nào là lúc thì trưởng phòng, rồi lúc biến thành công nhân. Tao dám cá với mi là hắn cũng đang chơi trò diễn xuất với ngươi đấỵ Thanh Trúc tròn mắt. Bất giác nàng nhớ lại chuyện đánh cá với Anh Kỳ. - Đánh cá ư? Mi biết không, cái tay ba trợn đó, hắn dám nói với tao là đánh cá. Nếu hắn thua thì hắn phải cưới tao làm vợ. Mầy thấy hắn vô duyên không? Nếu đã thua thì tao đã là người nhà ông Tổng giám đốc rồi, còn đâu để làm vợ hắn chứ? Thật buồn cườị Rồi như hiểu ra, Trúc nói: - Ừ, không chừng mi nói đúng, hắn chỉ là tay pha trò thôị Được rồi để xem. Bao giờ gặp lại, tao sẽ chỉnh hắn một trận cho biết. Tại mi không có mặt ở đó lúc sáng chứ nếu có mi sẽ thấy hắn lạ lắm. Lúc thì nói ào ào, lúc thì làm ra vẻ âu sầu, rầu rĩ. Trang Thanh chợt lay bạn. - Ê Trúc, hỏi thật mi nhé. Có phải mi đã bị cú sốc rồi, phải không? Thanh Trúc nhướng màỵ - Nói bậy, làm gì cơ. Từ xưa tới giờ tao không hề tin có chuyện cú sốc. Tình yêu bao giờ cũng có thời gian. Nó chỉ thấm dần dần thôị - Nhưng tại sao từ chiều tới gió` cứ nghe mày nhắc đến cái anh chàng Anh Kỳ hoài vậỷ Nào là hắn đẹp trai giống tài tử xi nê, nào là hắn ba trợn, kêu thang máy chờ. Hắn ác quá cứ trêu chọc ngươị Thanh Trúc quay qua, hói ngượng. - Hừ! Tại tao cảm thấy hắn có vẻ là lạ làm sao ấỵ Trang Thanh vừa cười vừa nóị - Là lạ có nhiều ý nghĩ lắm đấy nhé. Như vậy, ít ra hắn cũng đã khiến được ngươi chú ý tớị - Có nhiều thứ làm tao để ý tới lắm chớ bộ? - Thí dụ như.. - Thí dụ như cả ba cô thư ký trước đều làm dâu nhà ông Đạt cả. Rồi cô nàng Hải Yến lại vừa điện thoại vừa khóc với ông già chồng. Thanh Trúc chợt quay sang, tròn mắt với Trang Thanh: - Hay là biết đâu Hải Yến yêu ông Đạt, chứ không phải yêu con trai ông ấỷ - Ờ! ờ!.. Mi lại viết tiểu thuyết nữa rồỉ Tại sao mi cứ tưởng tượng cho sự việc phức tạp hơn như vậỷ Trang Thanh hét Thanh Trúc làm như ngây thơ: - Tao nghĩ là tao không nghi oan đâụ Cái nhà ông Tổng giám đốc này chắc hẳn phải có nhiều thứ lạ lắm. Tao dám đánh cá với mi như vậỵ Trang Thanh cười nóị - Nữa rồị Tại sao mi cứ đụng tí là đòi đánh cá? Coi chừng đấy, bữa nào cá thua phải bán thân làm vợ người ta cho xem. Thanh Trúc vừa cù léc Thanh vừa nóị - Nói bậy! Nói bậy hơ? Thế là cả hai lăn trên giường với tiếng cườị Giỡn đã, bắt đầu thấm mệt, họ ngồi dậy, vuốt thẳng lại quần áo, sắp sếp lại mền gối, rồi lại nằm xuống. Trang Thanh nóị - Thôi đừng phá nữạ Ngủ sớm đi, mai nhà ngươi đi làm buổi đầu tiên đấỵ Mà làm buổi đầu thì bao giờ cũng mệt chọc lắm, phải dưỡng sức cho ngày maị - Đúng rồị Thanh Trúc cùng nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nhưng miệng vẫn hỏị - Trang Thanh, còn anh chàng phi công của ngươi thì saỏ Trang Thanh quay mặt vào trong. - Thôi đừng nhắc nữa, tao không muốn nói đến chuyện đó. Thanh Trúc thở dàị - Hừ. Nếu hắn chịu ly dị với vợ, mi có nhận lấy hắn không? Trang Thanh nhắm mắt lạị - Tao nói là tao không thích nói tới chuyện đó nữa mà. Thanh Trúc đành thở rạ - Thôi được, tao không nói nữạ nhưng không biết rồi năm ba năm nữa, chúng ta rồi sẽ ra saọ Chuyện ngày sau sẽ ra saỏ Chẳng ai đoán được. Phải chi mình có cái kính thần để có thể nhìn được tương lai mình. Trang Thanh chẳng lên tiếng, vì nàng đã ngủ. Thanh Trúc nghĩ tới mối tình giữa Trang Thanh và gã phi công. Một mối tình tuyệt vọng. Tại sao con người cứ mãi gặp chuyện éo le "Hận vì gặp nhau quá muộn". Hay là định mệnh? Thanh Trúc mơ màng, rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, Thanh Trúc lại thấy mình khoác áo cưới, đi lên lễ đường. Ông tổng giám đốc Võ Văn Đạt lại nắm tay nàng giao cho chàng rể. Còn chàng rể là aỉ Thanh Trúc có ngắm. nhưng chỉ thấy phía sau lưng của anh tạ Phía sau lưng có một chữ "Võ" bằng vàng chói mắt. Thanh Trúc giật mình quay lại, chạm ngay ánh mắt giận dữ, căm thù, đau khổ của Anh Kỳ. Sao vậỷ Thanh Trúc bàng hoàng, rồi giật mình thức dậỵ Thanh Trúc thấy toát mồ hôị Nàng mở choàng mắt ra, chỉ thấy bầu trời đã tờ mờ sáng. Lúc đi làm Thanh Trúc quên ngay giấc mộng đêm quạ Buổi sáng hôm ấy khá bận rộn. Trước hết, Thanh Trúc phải làm quen với tất cả nhân viên cao cấp trong công ty, từ ông Giám đốc Trương, Phó giám đốc Tùng, trưởng phòng kế toán Dũng, rồi trưởng phòng Hùng, trưởng phòng Hà...Thanh Trúc cố quan sát và nhớ, cố tìm rõ ràng. Chẳng hề có phòng nào là phòng giao tế cả. Chỉ có phòng nhân sự, trưởng phòng là Long, người mập và lùn, trán hói, lúc cười trông đẹp như Phật Di Lặc. Suốt buổi sáng hôm ấy Thanh Trúc đã làm quen, đã bận rộn bắt taỵ Vì không có thời giờ đi xuống tần dưới, nên Thanh Trúc cũng không thấy Anh Kỳ. Đến chiều Thanh Trúc vẫn tiếp tục làm quen. nhưng lần này là làm quen với công việc. Bấy gió` mói biết rõ hơn, công việc của công ty xuất nhập Quyết Tiến rất lớn. Thí dụ như nó bao gồm cả công ty vật liệu kiến trúc, nhà máy xi măng, nhà may dệt, cơ sở tiểu thủ công nghệ, xí nghiệp ngọc quý...vì vậy, mặt hàng tiêu thụ trong và ngoài nước rất nhiềụ Do đó bộ phận bận rộn nhất của công ty là kế toán và ngoại vụ. Rồi buổi chiều bận rộn cũng qua đị Trúc tiếp mấy cú điện thoạị Coi lại giấy tờ và công việc mà cô thư ký tiền nhiệm còn để lạị Nàng phải sắt xếp và giải quyết. Mãi đến lúc sắp tan giờ, Trúc mới ôm chồng hồ sơ cần Tổng giám đốc ký qua bàn ông Võ Văn Đạt. Ông Đạt đang chuẩn bị ra về thì thấy Thanh Trúc ôm hồ sơ vàọ Ông vội ngồi xuống, lật từng tờ xem xét, đọc thêm một số dự thảo của Trúc định trả lời cho khách hàng. Rồi ông ngẩng lên nhìn Trúc với ánh mắt hài lòng. - Tôi thấy cô có khả năng hón tôi tưởng. Như thế này, có lẽ cô sẽ làm việc ở đây lâu dài hơn. Ông cầm bút lên ký tên, rồi lại nhìn Trúc. - Bữa nay mệt lắm phải không? Tại chưa quen việc thôị Bao giờ máy chạy đều, cô sẽ thấy mọi sự đều nhẹ nhàng. Thanh Trúc không nói ngaỵ - Tôi nghe nói mấy cô thư ký trước đây của ông chẳng ai làm được lâu cả Ông Đạt nhướng mày, tia mắt sắc nhìn Trúc. - Một thư ký gọi là giỏi, trước tiên cần phải học cho quen việc, chứ không nên lắng nghe lời đồn. Trúc ngang bướng: - Tôi không phải nghe tin đồn, mà có người đã nói cho tôi biết như vậỵ Ông Đạt chau mày nhìn Trúc, rồi ông cũng phì cười: - Hay lắm! hay lắm! lần đầu tiên có người dám trả lời một cách tự nhiên như vậy với tôị Được thôi, nhưng nhớ đừng có biến nó thành thói quen nhé. Thanh Trúc cười, ôm chồng hồ só bước rạ Nàng hiểu, ông Đạt khá tế nhị mới nói vậỵ Ông đã giữ thể diện cho nàng. Điều ông nói là một ám chỉ. Phải nhớ vai trò và vị trí của một thư ký riêng. Thư ký riêng là gì? Chẳng qua chỉ là một đầy tớ cao cấp thôi! Cả ngày hôm ấy, Anh Kỳ biến đâu mất. Ngày thứ hai, rồi cả ngày thư ba cũng vậỵ Mọi việc làm trôi chảy, chẳng có gì khó khăn. Nhưng Thanh Trúc cảm thấy như thiếu thốn một cái gì. Mặc dù cùng làm việc ở một công tỵ nhưng ngôi nhà to như vậy không gặp nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng sự vắng mặt của Anh Kỳ sao lại có vẻ kỳ quặc. Qua sáng ngày thứ tư, thì Thanh Trúc đã thấy Anh Kỳ. Hôm ấy Thanh Trúc đến công ty thật sóm. Tổng giám đốc, giám đốc đều chưa đến. Thanh Trúc đang sắp xếp lại giấy má, dao kéo, thước kẻ trên bàn, thì có tiếng cửa mở. Anh Kỳ bước vàọ Anh chàng hôm nay có mái tóc bồng, đôi mắt sáng, và chiếc áo só mi trắng bình thường, quần jean bạc màụ Không hiểu tại sao Anh Kỳ càng ăn mặc giản dị thì Thanh Trúc lại càng thấy đẹp. Hắn bước vào và rất tự nhiên, đến gần Thanh Trúc nói: - Trưa nay, tôi mời cô dùng cơm, được chứ? Thanh Trúc nóị - Được thôị nhưng mấy hôm nay anh trốn ở đâu thế? Mặt anh chàng dài ra: - Tôi đâu trốn đâủ Tôi ở dưới lầu, còn cô ở trên lầụ Cô cận kề ông Tổng giám đốc, còn tôi, tôi chỉ là một nhân viên tầm thường, gặp cô còn khó hơn lên trờị Thanh Trúc nóị - Đừng có xàm. Chúng ta đều là đồng nghiệp, anh còn bày đặt phân chia giai cấp. Anh Kỳ nhún vai: - Cô gái ạ, cô ngây thơ như một học sinh trung học. Ở đời này mà cô nói như vậy là cô hiểu đời ít lắm đấỵ Bên ngoài cửa có tiếng động, Anh Kỳ có vẻ giật mình. - Thôi được rồị Bây giờ tôi phải chuồn nhanh, kẻo không ông Tổng giám đốc mà biết được là xát xà phòng đấỵ Anh Kỳ bước tới cửạ Mở hé ra nhìn rồi quay lại nói nhanh với Thanh Trúc. - Nhớ nhé, 12 giờ đúng, tôi sẽ chờ cô tại cổng chính đấỵ Kỳ lách nhanh ra vội vã. Ngay lúc đó, có tiếng chuông kêu, Thanh Trúc vội bước nhanh về phía phòng ông Tổng giám đốc gõ cú?ạ - Vào đi! Trúc bước vào, ông Tổng giám đốc nhìn Trúc dò xét. - Ban nãy ở phòng cô có tiếng xì xào gì đấỷ Lập tức Trúc hiểu ngay cái sợ của Kỳ. - Dạ không có gì ạ, chỉ có một nhân viên dưới nhà lên nói chuyện phào thôị Ông Đạt nhíu màỵ - Nhân viên dưới nhà? Hắn tên gì? Thanh Trúc nói nhanh. Dạ không biết. Mà dù có biết nói ra chưa chắc ông tổng giám đốc biết hắn. Nhân viên của ông đông quá mà. Ông Đạt nhìn thẳng Thanh Trúc. - Ý cô muốn nói là tôi không quan tâm lắm đến nhân viên cấp dướỉ - Dạ , đó là sự thật. Trúc nói rồi đột nhiên hỏi tiếp. - Thế ông biết Trần Quyền không? Ông tổng giám đốc hôi ngẩn rạ - Trần Quyền? Thế hắn là nhân viên của tôi à? - Không phải ư? Ông Đat. có vẻ suy nghĩ. - Trần Quyền. Trần Quyền. Cái tên nghe quen quá. Ờ! tôi nhớ ra rồi, hình như là nhân viên ở dưới nhà phải không? - Ông có biết hắn ở phóng nào không? - Ờ! Ông Đạt suy nghĩ không ra, đột nhiên ông nổi giận, ông nhìn lên châu màỵ - Saỏ Cô làm gì thế? Cô định sát hạch tôi ư? Làm gì tôi phải biết Trần Quyền là aỉ Cả công ty tôi nhập lại nhân viên có trên vạn ngườị Không lẽ tôi phải biết tên họ, lý lịch của mỗi người? Thôi cô về phòng đi, đừng có ở đây kiếm chuyện nữạ Thanh Trúc cắn nhẹ môi, cảm thấy tự aí bị tổn thương. Nàng yên lặng bỏ ra ngoài, lòng thầm nghĩ, dù sao ông ta vẫn là Tổng giám đốc. Ông ta có đủ thứ quyền, bí quá cũng có quyền đem nhân viên dưới quyền ra chửị "đừng có kiếm chuyện" Thanh Trúc đã kiếm chuyện ư? Cảm giác tủi nhục làm mặt Thanh trúc đỏ. Vừa bước tới cửa , mới vịn vào tay nắm, Thanh Trúc đã nghe có tiếng nhỏ nhẹ sau lưng. - Đợi một chút, cô Trúc! Thanh Trúc đứng lại lấy tay lau nhanh mắt. - Cô khóc đấy à? Giọng của ông Đạt rất hiền hoà. Trúc chối nhanh. - Không có. Rồi Trúc quay lại, can đảm nhìn ông Đạt. Ông tổng giám đốc có vẻ chăm sóc nóị - Đi làm không giống như ở nhà. Phải biết suy nghĩ và chịu đựng nặng nhẹ Biết không? Trúc cúi đầu, yên lặng. - Bây giờ cô cho tôi biết đây! Thanh Trúc ngẩng lên: - Chuyện gì thưa ông Tổng giám đốc? - Ông Trần Quyền mà ban nãy cô nói đấy ở phòng nàỏ Thanh Trúc đỏ mặt, ấp úng: - Dạ, không có ở phòng nào cả. Đó chẳng qua chỉ là một cái tên tôi bịa ra thôi, chứ ở công ty chúng ta chẳng có. Ông Đạt tròn mắt ngạc nhiên. Ông không dám tin là nhân viên dưới tay mình có thể đùa một cách vô ý thức với mình như vậỵ Nhưng sau đó cô ta cũng hiểu mình quá quắt. Lỡ đùa dai, Thanh Trúc nghĩ, tốt hơn là nên tránh. Nàng vội nói: - Dạ thưa ông, tôi còn quá nhiều việc chưa làm, tôi phải về phòng ngaỵ Thanh Trúc nhanh chóng bỏ chạy ra ngoàị Suốt buổi sáng hôm ấy, Thanh Trúc cứ phập phồng lo sơ. Nàng ngại là sẽ bị ông Đạt phiền hà. Nhưng không hiểu sao, mọi sự vẫn yên tĩnh. Ngay cả khi có việc cần mang hồ sơ qua phòng tổng giám đốc, Thanh Trúc vẫn được đón tiếp với ánh mắt bình thản, lạnh lùng. Rồi buổi trưa đến. Thanh Trúc có 15 phút nghỉ để ăn trưạ Nàng vội vả xếp lại giấy má, xuống lầụ Anh Kỳ đã đứng ở cổng chính đón nàng. Vừa thấy Thanh Trúc, hắn vội kéo tay nàng, tránh thật xa những tia nhìn tò mò của bạn đồng nghiệp, rồi mới hỏi: - Định dùng gì nàỏ Thanh Trúc nhìn chiếc aó trắng, cái quần jean bạc màụ Nàng suy đoán "tài chính eo hẹp" của Kỳ, nói nhanh: - Ăn hủ tiếu bò kho đi! Anh chàng có vẻ nhạy bén: - Cô định tiết kiệm cho tôi ư? Thôi chúng ta đi ăn bít- tết vậỵ Thanh Trúc kinh ngạc. - Buổi trưa mà ăn bít- tết à? Anh có điên không? Con gái ai cũng sợ mập cả. Thôi, tôi ăn bò kho thôị Anh Kỳ nhún vaị - Cũng được , bò kho thì bò khọ Chúng ta quẹo qua góc đường kia, ở đấy có một quán nổi tiếng, thức ăn ngon tuyệt! Thế là họ kéo nhau qua quán hủ tiếu mì. Kỳchọn một chiếc bàn ở nơi thoáng. Chàng chọn mì bò kho, thêm thịt hầm, giò chéo quẩy và hai món ăn nhẹ khác, xong quay qua hỏi Trúc: - Cô có ăn cay không? - Ăn chứ. Cay mới ngon chứ? Kỳ cười nói, ánh mắt của anh chàng thật sáng. - Đúng ra tôi phải đoán được điều đó. Ngay cá tính cô, tôi cũng thấy nó cay cay làm sao ấỵ Thanh Trúc cũng cười: - Anh xó vẻ nhạy bén dữ hén, ngửi là biết ngaỵ - Ồ! Cô bảo tôi là chó ư? - Ai dám mắng anh như vậỷ Kỳ nhìn thẳng vào mắt Trúc. - Tôi biết cô muốn nói thế. Nhìn ánh mắt là tôi biết ngaỵ - Hừ, không những ngửi giỏi mà còn mắt sáng nữạ - Vậy là cô mắng thêm tôi là mèo nữả Thanh Trúc che miệng lại, cườị - Anh rõ là kỳ cục thật, nói ra câu gì anh cũng cho là mắng anh cả. - Tôi có tật như vậy, chắc phải đến bệnh viện tâm thần khám mới đươc. - Tại sao vậỷ Thanh Trúc lộ vẻ ngạc nhiên. Anh Kỳ tỉnh bơ nói: - Vì cô nói các bộ phận cảm giác của tôi đều "trục trặc" cả. Từ caí khứu giác, thị giác đến thính giác. Cái gì người ta một nhận ra, tôi lại nhận rạ Giả dụ như ban nãy hay là bây giờ đây, tôi thấy cô thơm quá, không hiểu có phải mùi dầu thôm không. Thanh Trúc đắc ý nóị - Anh lầm rồị Từ xưa tới giờ tôi không hề dùng nước hoạ Kỳ làm ra vẻ bí mật. - A, nói khẽ một chút. Nếu tôi lại có khả năng này nữạ thì thật là nguy hiểm. Thanh Trúc trợn mắt nhìn Kỳ. - Lúc nào tôi thấy anh cũng có vẻ giễu cợt được, anh ít nói chuyện đứng đắn. ngay lần đầu gặp anh, đầu tôi đã rối tung lên. Không biết câu nào anh nói thật mà câu nào anh nói đùa, thú thật, tôi định gặp anh lần này là để chỉnh anh chuyện đó đấỵ Kỳ làm ra vẻ ngây thơ. - Vậy saỏ Hèn gì?. Thanh Trúc tò mò: - Hèn gì thế nàỏ - Hèn gì mấy bữa rày, đầu óc tôi nó đâu đâu đó, tôi không thiết ăn cũng không thiết uống, vô công ty làm việc cứ làm sai việc, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, định chạy len lầu mười hỏi cô, thì ra cô định chỉnh tôị Thanh Trúc chớp chớp mắt, vừa tức vừa buồn cườị Anh chàng này làm saọ Khó mà bắt anh ta nghiêm nghị được. Nàng làm ra vẻ nghiêm nghị: - Anh nói chuyện đàng hoàng đi! - Ờ! Kỳ đáp, mắt nhìn thẳng vào Thanh Trúc. - Anh có biết sáng nay anh vào phòng tôi , làm tôi bị ông tổng giám đốc chỉnh cho một trận không? Kỳ nhướng mắt: - Nhưng ông ấy có trông thấy tôi đâủ Tôi lỉnh nhanh lắm, sao ông ta biết mà la cô? - Ông ấy nghe được, tai ông ta thính lắm. - À. Thế ông ta chỉnh cô thế nàỏ Thanh Trúc kể lại chuyện ở phòng ông tổng giám đốc ban sáng. Trong lúc đang kể, nàng cứ thấy Kỳ có vẻ thích thú cười luôn. Nhất là khi nàng đem chuyện Trần Quyền ra kể thì Kỳ càng khoái chí cười lớn. Hắn ôm bụng cười như chưa bao giờ được cườị Khuôn mặt hắn đầy ánh nắng mai, không một chút phiền muộn, ảm dạm, hay âu sầụ Thanh Trúc tự nhủ trong lòng. - Ồ! Anh chàng này hấp dẫn đấy chứ? Mì bò kho được mang rạ Kỳ thôi cười, hắn nhìn thẳng vào Thanh Trúc, sau đó thở dài, rồi cúi xuống nhìn tô mì. - Anh làm sao thế? - À! Kỳ giật mình, nhìn Trúc với nụ cười ngượng. - Không?. Không có gì cả. Tôi chỉ cảm thấỷ.. thôi, không nói đâu, nói ra cô lại giận. Trúc vội nóị - Không, không giận đâụ Tôi chúa ghét ai nói bỏ lửng giữa chừng lắm. Kỳ đột nhiên thở dàị - Tôi thấy là. Sao tôi bỗng thấy thích cô vô cùng. Thanh Trúc đỏ mặt, cúi xuống cắm cúi ăn. Nàng không dám nhìn lên, sợ bắt gặp cái nhìn của Kỳ. Ăn hết tô mì, Trúc mới ngước lên. Tô mì của Kỳ vẫn còn nguyên, Thanh Trúc hỏị - Anh sao thế? Sao anh không ăn đỉ - Tôi không?.. đóị Thanh Trúc cảm thấy cái nhìn của anh chàng trước mặt thật kỳ cục. Nàng nóị - Anh có chuyện gì nói cho tôi nghe đị Anh thấy đó, tôi biết về anh ít quá. Chỉ biết tên mà họ gì, người ở đâu cũng không biết. Kỳ có vẻ giật mình, giống như cái tên của mình, anh ta không nhìn Thanh Trúc nữa, mà nhìn xuống tô mì. - Tôi không thích nói nhiều về cái tôị Thanh Trúc dịu dàng hỏị - Tại sao vậỷ Anh vẫn cho tôi làm thư ký ông tổng giám đốc là trên anh ư? Tôi không hề có tư tưởng giai cấp dâụ - Nghĩa là tôi xuất thân thế nào cũng mặc? - Vâng. Anh chàng như thu hết can đảm nhìn lên. - Vậy thì tôi cho cô biết nhé. Khởi đầu mọi cái đều hết sức bình thường. Cha mẹ tôi đầy dủ. Tôi có một ông anh, tôi là đứa nhỏ nhất, anh tôi rất giỏị Nói tới đây, đột nhiên Kỳ ngưng lại nhìn Thanh Trúc. - Nói tiếp đị Sau đó chuyện gì xảy rả Gia đình xuống dốc? Làm ăn thất bại, hay cái gì bi đát hơn nữả Kỳ đột nhiên quay lại: - Thôi tôi không nói nữa đâụ Kỳ nhìn Thanh Trúc với đôi mắt buồn như cầu khẩn. - Cô có thể quen với tôi mà không cần biết gì về gia thế tôi được không? Nếu không, cô hỏi tiếp mãi, chắc tôi phải chạy trốn thôị Thanh Trúc nhìn Kỳ, rồi đặt tay lên tay chàng, an ủi: - Tôi sẽ là bạn của anh và sẽ không hỏi thêm anh điều gì nữạ - Vậy thì , trưa mai, chúng ta tiếp tục ăn trưa với nhau nữa chứ? - Vâng. Kỳ lại nhìn Thanh Trúc, gật gù nói: - Đến một ngày nào đó, tôi sẽ nói hết chuyện nhà cho cô nghẹ Thanh Trúc lắc đầu: - Không cần, tôi thấy điều đó không quan trọng lắm đâu, vì tôi tưởng tượng về anh xấu hơn anh nghĩ. - Nghĩa là saỏ - Tôi đã tưởng tơựng là anh giết người rồi trốn tránh. Tối anh phải trùm chăn ngủ Ở nhà ga xe lửa, anh không có cha có mẹ Anh là kẻ mồ côi, tha phương lạc chơ. Anh đã có một quãng đời thơ ấu lưu lạc. Kỳ nhìn Thanh Trúc ngạc nhiên. - Thật không ngờ cô lại có óc tưởng tượng khá phong phú như thế. Còn có một điều nữa mà cô chưa tưởng tượng tới, đó là tôi nghiền ma túỵ Thanh Trúc tròn mắt: - Sao? Anh nói thật à? - Dĩ nhiên là không, ngoài ra tôi còn cưỡng hiếp 3 cô gáị - Thật ư? Kỳ lắc đầu nóị - Giả thôị Nhưng tôi phải tưởng tượng thêm cho cô chứ? Cô Trúc, cô ngây thơ, nhưng tưởng tượng nhiều quá. Có điều cô hiểu rất ít vềchuyện xấụ Đưng nghĩ nhiều về nó có hại cho đầu óc trong sáng của mình. Rồi nhìn vào đồng hồ, Kỳ nói: - Chán thật, thời gian trôi qua nhanh quá phải không? - Sao thế? - Đến giờ nhưng ta trở lại làm việc rồị Thanh Trúc đột ngột hỏi: - Anh làm ở phòng nào vậỷ - Tôi không thuộc biên chế chính thức của Công ty, nên có thể được sử dụng mọi phòng. Vì vậy tôi cũng không có lấy một cái bàn riêng. Hết chạy phòng này lại sang phòng khác. Thanh Trúc ngạc nhiên: - Có loại nhân viên như thế à? - Tại cô không rõ được cơ cấu tổ chức của công ty đấy thôị Không tin, cô cứ hỏi ông tổng giám đốc xem có loại nhân viên như tôi không thì biết. Thanh Trúc suy nghĩ một chút rồi nóị - Anh Kỳ này, tôi thấy nghi quá! - Nghi gì? - Tôi thấy có lẽ anh không phải là nhân viên của công ty nàỵ Cả toà nhà này có mấy chục công ty lận mà. Anh làm việc ở công ty nào chứ? Anh Kỳ cười thật tọ Hắn trả tiền ăn xong kéo Thanh Trúc ra ngoàị - Cô lại đoán mò nữa rồị Biết đâu lát nữa dám tưởng tượng tôi là giám đốc của công ty nào nữa không chừng. Thanh Trúc chăm chú nhìn Kỳ. - Nhưng đoán thế thì không đúng. Kỳ cười nóị - Coi chừng đấy, nhiều lúc người với người lại giống nhaụ Trong số mấy người tôi quen, cô là người có óc tưởng tượng phong phú nhất. Khi đã vào tòa cao ốc rồi, Kỳ còn đưa Trúc đến tận thang máỵ - Bây giờ có quá nhiều chuyện phải làm. Hẹn mai gặp lại nhé cô gái giàu tưởng tượng. Thanh Trúc ngạc nhiên. Tại sao Kỳ không lên lầủ Tại saỏ Nhưng rồi nàng cũng gật đầu và cười với Kỳ. - Vâng, mai gặp lại nhé. Ngừơi đàn ông kỳ lạ
|
|
|