Dân Quốc năm hai mươi tám. Giữa hè gay gắt, có hai thanh niên mình đầy bụi bám, mang túi lữ hành, dừng lại phía trước một căn nhà to của một trang viện thộc phía đông Thành Ðô. Ở đó thuộc vùng ngoại ô, trước của có một con đường trải đá nhỏ, hai bên đường toàn là ruộng mè. Bấy giờ, hoa mè đang lúc rộ nở, đưa mắt nhìn múc đâu đâu cũng thấy thảm vàng. Gió lướt qua, hoa vàng ngã nghiêng một chìu, tiết đưa hương thoang thoảng. Ngôi nhà kín ẩn hiện trong lùm cây xanh um tùm. Dưới những bóng cá cây to, tường nhà lộ ra gạch đỏ và mái nhà hiện sắc ngói xám trọ Xem ra yên lặng quá, phảng phất mùi vị của một “thế tục đào viện": Hai thanh niên đứng trước hai cánh của lớn sơn đen. Một người đứng tuổi có mày kiếm, mắt sáng, mũi thẳng, miệng rộng nhếch cườị Người ấy mặc áo dài màu xám nhạt trông có vẻ hào hoa phóng dật. Tuy có có như châu như ngọc là thế nhưng hiện người đang chân vẽ tay múa, bàn luận gì ấỵ Một người mặc áo trắng, mắt đen sâu lay láy, thần thái như đang nghĩ ngợi gì, nhìn đăm đăm ruộng mè vô bờ. Người mặc áo xám tro nhướng mày, sung sướng hỏi: - Thiệu Tuyền, anh thấy hoa mè thế nàỏ Vừa đến đây, thoáng thấy hoa mè là đã thấy có mùi vị nông thôn, sánh với thị thành đã vó vẻ trong sáng, dễ chịu hơn nhiều lắm. Thanh niên tên Thiệu Tuyền chỉ nhếc cười lạt, không nói gì. Người áo xám lại vỗ vỗ vai bạn nói: - Thiệu Tuyền, mình đưa anh đến đây là để trị bệnh yêu đơn phương của anh. Suốt đường anh cừ trầm trầm, dàu dàu làm mình phát nóng muốn tóe lửạ Nếu anh cứ mãi châu mày ủ mặt thì mình sẽ bỏ mặc anh đó. Thiệu Tuyền uể oải đáp: - Có ai bảo anh màng đến tôi đâu! - Ðược rồi, cứ kể là tại mình tào lao! - Thanh niên áo xám tự cúi đầu, tiếp- Thiệu Tuyền, chút nữa anh sẽ gặp cô tôi và em gái tôị Anh mang bộ mặt bí xị đó đố khỏi cô tôi sẽ bảo là tôi lộn xộn ở Trùng Khánh, có lỗi gì với anh nên anh mới tìm tới nhà thanh toán! Tuyền cười rồi: - Thế thì, Tông Kiều, anh muốn tôi phải làm ra mặt mày thế nào để tỏ vẻ thoả mản đâỷ Kiều – thanh niên áo xám - vỗ tay reo: - Ðúng rồi, cứ cười như thế là được. - Hay! Anh như một đại đạo diễn mà tôi thì không phải diễn viên. - Anh xem, đầu óc anh chỉ có kịch là kịch hổng biết chừng đang nhớ tới Chuyên Tiểu Ðường vĩ đại của anh. Tuyền cau mày: - Lại bày đặt nữa! Kiều rối rít: - Thôi, thôi, từ rày về sau mình không nhắc đến Chuyên Tiểu Ðường nữa, được không? Nào vô nhà đã. - Kiều vỗ cửa rầm rầm, cất cao giọng Tứ Xuyên gọi- Ông Triệu ơi, mở cửa, tôi về đây! Tuyền nhìn Kiều: - Có thể nói lần nầy anh sẽ thoả mản. Lát nữa sẽ thấy lòng thoả mản in nét lên mặt anh. - Chớ sao! Nhưng muôn ngày lần anh đừng có đem mình ra làm trò đùa với cô em gáị Cô em không như Chuyên Tiểu Ðường của anh đâụ Con người ta mắc cở, rụt rè, đụng chuyện gì cũng đỏ bừng mặt. Anh làm nó mắc cở thì mình cũng không tha thứ cho anh. - Coi anh sốt ruột kia! - Tuyền nhếch cười-. Rốt cuộc chuyện lớp bằng trời mà không ăn nhằm gì đến anh thì chẳng saọ Nhưng gặp chuyện có liên quan tới anh thì trông anh lại như kiến bò chảo nóng! Kiều nói: - Nói cho anh biết nghe Thiệu Tuyền! Mình với Khiết Kỳ tuy đã chơi nhà chòi, nhảy chang cháng, chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn nhưng bây giò thì là “Trời mọc hướng đông, mưa hướng tâỵ Mưa cứ mưa rơi mặc nắng gay” đấỵ Trước sau vẫn không đến được đường ranh tình cảm anh em. - Tại sao không thể như ngày xưả Kiều thở dài: - Ôi…Ðợi khi anh gặp Kỳ rồi, anh sẽ biết. Cô em như một vị tiên không nhuốm bụi trần, mình cảm thấy nói chuyện tình cảm thường tình của thế gian là làm hoen ố em đị - Ðừng có nói cho quá, tôi không tin. - Rồi anh sẽ thấỵ Kiều đáp xong lại vỗ mạnh cửa thêm mấy cái, gọi to: - Ông Triệu ơi, cái gì mà kêu cả ngày trời không chịu ra mở cửạ Cùng với tiếng đáp “Dạ” có tiếng chân người bước tới gần. Một lão bộc người Tứ Xuyên đánh tiếng: - Có đây! Có đây! Cửa mở, Kiều và Tuyền bước vào được đón tiếp nồng nhiệt. Lão Triệu nói vọng vào: - Có cậu tới chơi nè! Trong nhà huyên náo tiếng người, toàn là những a hoàn những bộc phụ đã giúp việc lâu năm. Họ vây hai thanh niên, nào vỗ vai nào kéo tay, tiếng cười vang lên rộn rã. Tiếp theo, từ cửa bước ra một trung niên phụ nữ tuổi khoảng bốn mươị Bà ăn mặc rất tươm tất, mỉm cười bước tới vừa lúc Kiều vượt vòng vây, a tới chào: - Thưa cô! Có gì cho con ăn không cô? Người cô cười: - Coi con đó, luôn luôn khỉ khọt như con nít! Vừa bước vô cửa, chuyện gì cũng không hỏi lại đòi ăn! Saỏ Còn cậu đây có phải là bạn học của con không? - Dạ…dạ… - Kiều vỗ vỗ trán- Con quên giới thiệu rồi - Kiều kéo TUyền đến- Ðây là anh bạn tốt nhứt, cần nhứt của con, anh Tống Thiệu Tuyền. Còn đây là cô tôi, một tay nấu ăn ngon số dách, lần hồi anh sẽ được thưởng thức. Tuyền bắt chước Kiều, kêu người đàn bà bằng cô, mỉm cười, hơi cúi đầu chàọ Kiều kéo luôn Tuyền vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi: - Cô, thiệt hổng có gì ăn hả cô? Con đói dữ lắm. Suốt đường ngồi trên xe, chạy đường gồ ghề, nhồi con đến thiếu điều xương cốt rụng ra! - Ðồ ăn thì lẽ đượng nhiên là có. Người cô nín cười đáp, một mặt dò xét Kiều tiếp: - Nhưng… Kiều chận lời: - Ðừng nói! Ăn cho mập trước rồi ăn cho ốm sau! Người cô lại cười: - Ăn nói cái gì kỳ vậy cà? - cô chau mày- Không có một chút xíu tao nhã nào hết. Con học đại học theo lẽ phải lớn lên nhưng càng học càng thấy nhỏ lạị Kiều quay sang nhìn Tuyền: - Anh biết không, cô cho ăn theo qui tắc. Với người từ xa lại, phải tắm rửa trước cho sạch hết bụi đường trường rồi mới được ăn. Thật thì tắm rửa làm hao nguyên khí, “ốm em”! Ði một lèo khổ sở, mà còn bị ốm em thì có chắc nào chúng ta bị mưu sát. - Coi miện mồm của con đó! Bà cô quay hỏi Tuyền: - Cậu Tuyền, Kiều ở trường bộ cũng tham ăn như vậy hả? - Thưa, còn quá hơn ở đâỵ Ở trường ảnh có biệt danh là… Kiều nhảy dựng: - Thiệu Tuyền, mình cảnh cáo anh, không được phép nói à nha! - Chuyện gì đến không cho phép nói lận? Câu hỏi ấy từ nhà vọng rạ Thinh âm lãnh lót, không lớn, nhưng bao nhiêu tiếng cười đều không ngăn được thinh âm.Thiệu Tuyền đưa mắt nhìn theo hướng phát ra thinh âm, chợt hoa mắt thấy sáng như bị một cường quang đập mắt. Người Tuyền không sao giữ được khỏi chấn động. Trước mắt chàng, một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc áo dài trắng mình bông nhỏ. Tóc nàng thắt bính, thả xoà về hai bên vai, lông mi dài quớt cong che lấy cặp mắt to mọng nước. Mũi nhhỏ xinh xắn, miệng nhỏ duyên duyên, trông nàng có vẻ gì thanh thoát không nói được. Một tay vịn thành cửa, miệng nhếch cười duyên nàng nói: - Ðang ở trong phòng đọc sách mà nghe om sòm ngoài nầy thì đoán là anh tới chớ không ai, - Ha ha…Khiết Kỳ! Mau lại đây, anh giới thiệu chọ Kỳ đi tới, không ý thức lắm liếc qua Thiệu Tuyền một cáị Theo lời giới thiệu của Kiều, nàng nhẹ cúi đầu chào Tuyền, đoạn đưa mắt nhìn lại anh: - Anh Kiều, anh đen rồi, càng giống dân da đen! - Thiệt hả? - Kiều nhướng mày- Khiết Kỳ em lớn rồi, càng trở thành người đẹp! Mặt phớt hồng, Kỳ trừng mắt với Kiều rồi đi luôn ra ngoài, Kiều cười nói với theo: - Kỳ em, đừng chạy! EM không định xem quà tặng nhỏ của anh đem tới cho em saỏ Kỳ dừng chân, Kiều mở ngay bọc hành lý, mò mò một lúc chẳng tìm được gì ráọ Chàng vứt áo quần, giày dớ ra ngoài tùm lum mà vẫn tìm không được món quà. Kỳ đưa mắt không tín nhiệm nhìn Kiều: - Anh lại xí gạt em rồi! - Quỷ mà xí gạt em. Kiều đưa mặt bí xị sang Tuyền hỏi: - Thiệu Tuyền, anh nhớ cái cặp mèo bằng pha lê mình nhét ở đâu không? - Cặp mèo pha lê? - Tuyền suy nghĩ một thoáng- Nhớ rồi, trước khi đi anh luôn bảo là đừng có quên mang theọ Nhưng lại sợ đễ trong bọc đò có thể bị bể nên anh cho vào túi quần. - A, thôi đúng rồi! Mắt Kiều rực cười, tay Kiều cho vào túi quần. Tuyền rùn vai nói tiếp: - Không được tích sự gì đâụ Trước khi đi, anh lại bảo quần anh dơ quá, cần phải cởi ra nhờ giặt. Rồi anh lại nói bỏ đồ trong mình nhiều quá bất tiện nên thôi không mangtcặp mèo ấy nữạ - A!...Tay Kiều ngừng lục lạo mặt càng thêm bí xị, lúc lâu chàng mới rút tay rạ Bà cô đứng kề bên tức cười gập lưng, Kỳ cười tròn miệng, người làm bưng bước ra cửa mặt cũng cười không ngẩng đầu lên được. Tuyền không ngăn được cười, Kiều thấy mọi người cùng cười nên cũng cười theọ Ðêm ấy, Kiều và Tuyền ở một phòng, lúc chuẩn bị lên giường ngủ, Kiều hỏi: - Anh thấy em gái của tôi so với Chuyên Tiểu Ðường của anh như thế nàỏ - Cả hai hoàn toàn khác hẳn nhau, không làm sao so sánh được. - Kỳ còn là một “cây” đờn đấy, vài bữa nữa nó sẽ đờn cho anh nghẹ Nói xong, Kiều nằm xuống trướcm kê tay làm gốị Tuyền vừa thay đồ ngủ vừa bàn: - Kiều này, anh thật may ghê! - Saỏ Bộ mình đối với Kỳ hãy còn có điểm không rõ hả? - Ngu! Tuyền đến bàn bên, lấy giấy viết ra viết mấy câu, đưa cho Kiều xem và nói: - Ðừng có bày đặt giả mù sa mưa! Kiều đọc mấy câu trong giấy: - Mong cho thiên hạ có người yêu đều trở thành quyến thuộc. Kiếp trước định rồi không sai lạc chữ nhân duyên. Kiều nhìn giấy, nghĩ ngợi sâu xạ Mái tóc trước trán dợn quăn, bính tóc thả dài trước ngực rẻ một đường dài trắng trên đầu có phần dụ cam lạ lùng. Hai hàng mi dài tạo thành một thứ bóng râm phớt, chỉ còn cho thấy chót mũi nhọn cao caọ Nàng ngồi trên ghế nhỏ trước cây đàn xưa, tay thon trắng ngần sính động. Một dọc âm thanh loáng thoáng khêu lòng, những âm thanh đâu đâu đánh thốc vào tận đáỵ Bỗng nhiên, gương mặt ấy ngẩng lên, đôi mắt sáng như minh châu nhìn thẳng vào Kiềụ Chàng giật mình, tay chân có phần luống cuống. Tuyền đang ngồi kề bên nghe nhạc, buột miệng khen: - Ồ, đẹp quá! Kiều tỉnh hẳn, nhìn Kỳ đang nhìn thẳng chàng. Mắt chàng hơi mở to, miệng nhếch cười có phần trào lộng: - Anh Kiều, chắc anh cảm thấy phiền nghe…Theo em thì anh sắp ngủ bây giờ! - Bậy nà, anh đang bị tiếng đàn của em làm cho anh mê mẩn đó. Kỳ cố ý hỏi: - Vừa rồi, em đờn bài gì? - Cái đó…- Kiều châu mày- Anh không thuộc bài bản lắm! - Ðó là bản Thanh Bình điệu anh đã nghe cả trăm lần. Kỳ trề môi tiếp: - Theo em thấy thì anh đâu có để ý nghe! - Ðừng có trách anh mà! Anh có cái tật duy nhất là mắt thấy sắc đẹp thì tai không làm sao nghe nhạc được. - Anh - Kỳ trừng mắt- Anh chỉ có ham ăn ham nói mà không có sở trường gì khác. Tuyền chen lời: - Ảnh có một sở trường. - Sở trường gì? Kỳ mỉm cười quay nhìn Thiệu Tuyền. - Anh của cô đây còn là một cây săn người đẹp. Khá nhiều cô bạn học đã gởi thơ tình cho ảnh. Nghe nói, các cô cho ảnh cái biệt danh là…. - Thiệu Tuyền! Kiều nôn nóng gắt luôn: - Anh dám…? Kỳ lấy làm thú vị can thiệp: - Nói đi, ảnh có biệt hiệu gì? - Họ bảo ảnh… - Thiệu Tuyền! Kiều lại kêu ngăn nhưng Kỳ lại giục: - Thây kệ ảnh, anh cứ việc nói đi! Tuyền liếc Kiều, ném cho cái nhìn hàm sức rồi cao giọng: - Các cô gọi ảnh là “bay bướm”, “lả lướt”! - Thiệu Tuyền! - Kiều nhăn tít mắt- Cái anh quỷ này không đánh không được. Ăn nói gì tầm bậy tầm bạ, bộ nhớ Chuyên Tiểu Ðường đến phát điên hả? Tuyền đứng dậy, bước ra cửa ngoàị Kiều lật đật chạy theo chụptay Tuyền: - Mình nói chơi mà xin anh đừng giận. Tuyền đẩy Kiều trở lại phòng: - Mình không giận nhưng cảm thấy chóng mặt, muốn đi dạo đồng một lúc - Tuyền kê sát tay Kiều nói nhỏ- Ðừng để phụ biệt hiệu của anh. Nói xong, Tuyển đẩy Kiều vào, riêng chàng thoăn thoắt bước đi, Kiều quay vào, xao xao tay nói với Kỳ: - Không làm sao được, cứ nghe nói đến Chuyên Tiểu Ðường thì ảnhlại giận! Chuyên Tiểu Ðường là aỉ - Diễn viên thoại kịch, dân Trùng Khánh mê cô ta không ít. Tuyền chạy theo cô mất nữa năm. Kỳ liếc xéo Kiều: - Còn anh? - Anh à? Anh chỉ xem cô ta đóng kịch. - Chắc cũng một tay trồng cây si, bằng không thì làm sao anh có biệt danh”lả lướt” chớ? - Em đừng có nghe Tuyền nói bậy bạ! - Bậy bạ hả? Hổng thấy cũng biết! Kỳ cắn môi, mày hơi nhướng lên, mỉm cườị Kiều nhìn nàng, lồng ngực bỗng đập thình thịch. Chàng bước gần hơn một bước song nhứt thời không biết nói gì. Kỳ bảo: - Nói cho nghe chuyện bạn gái của anh đị - Bạn gáỉ bạn gái nào đâủ - Thì những bồ bịch của anh ở Trùng Khánh. - Anh không có. - Em không tin. Ðừng có dối gạt em. - Quỷ mà gạt em. - Vậy sao họ cho anh là anh bay bướm, lả lướt? - Bởi vì gặp cô nào anh cũng đừạ - Thiệt hả? Kiều đứng sững, nhìn Kỳ đăm đăm. Gương mặt trắng nõn lần lần pha hồng. - Khiết Kỳ! Kiều gọi nhỏ. Kỳ như giựt mình hỏi lại: - Gì? - Anh nói… - Anh nói saỏ - Anh nói… Kiều vẫn nhìn dán vào nàng. Mặt nàng càng đỏ, quầng đỏ càng lớn. Kiều ấp úng: - Anh nói… - Thì nói đi…Nàng nói giọng dịu dàng khuyến khích. - Khiết Kỳ, anh nói ra hổng biết có xúc phạm đến em không? Kiều hỏi nhỏ rí, chậm rãi đưa tay đỡ bính tóc trước ngực nàng, mắt không dám nhìn lên. Chỉ nhìn vào lọn tóc đen, Kiều tiếp: - Em đã chiếm một chỗ ngồi tôn kính trong lòng anh từ hôm nào đến giờ, chỗ ngồi cao quá đến anh không dám chạm vào, không dám nhìn lên. Mấy năm rồi em không biết hình ảnh của em đã làm anh khốn khổ. Mỗi năm, nghỉ hè hay nghỉ mùa đông, anh đều tới nghỉ ở đâỵ Lần nào, trước khi đi, anh cũng thề là sẽ nóị Nhưng cứ vừa thấy em là anh mất hết can đảm. Nếu em cảm thấy lời anh là xúc phạm đến em thì anh sẽ rơi vào nơi vạn kiếp không đầu thai được. Thế nên, trước sau anh vẫn không dám nóị Khiết Kỳ, anh tự biết, đối với em thì anh quá nhỏ, quá thấp, cho dầu trước mặt người khác thì anh cảm thấy hơn ngườị Nhưng vừa thấy em thì anh không sao tránh khỏi tự tỵ Không cách nào giải thích được, nhưng Khiết Kỳ, anh không thể không nóị Anh không thể vĩnh viễn ấp a ấp úng để che giấu tình cảm mình chân thật. Mấy hôm rồi, ngày ngày gần gũi bên em, anh thấy rằng nếu anh không nói được thì người anh sẽ nổ tung. Giờ, anh nói đây, nếu em không coi lời nói của anh vào đâu thì anh sẽ gấp rút thu dọn đồ đạc trở lại Trùng Khánh. Giờ, xin nói cho anh biết, lòng em như thế nàỏ Nói một dọc tràng giang đại hải, Kiều vẫn không có ngẩng lên, vẫn không dám nhìn ngay mặt Kỳ. Chàng nói xong, Kỳ vẫn không một chút động đậy, không lên tiếng, cũng không di động. Bây giờ, Kiều không thể không ngẩng lên nhìn nàng. Nhưng vừa thấy mặt nàng, Kiều bỗng giật bắn. Thì ra nét ửng đỏ đã biến đi đâu mất nhường lại cho một màu trắng xanh. Mắt nàng thẫn thờ nhìn thẳng về trước, không một chớp động. Kiều hoảng quá, chụp tay nàng, những ngón tay thon băng giá. Kiều lắc mạnh tay nàng: - Khiết Kỳ! Khiết Kỳ! Em sao thế nàỷ Nàng vẫn như gỗ đá bất động. Kiều lắc mạnh nàng hơn: - Anh nói sai phải không? Khiết Kỳ, hay là lẽ ra anh không nên nóỉ Em giận anh phải không? Nàng vẫn không lên tiếng đáp. Nhưng hai hạt châu đã trào đóng khóe mắt nàng. Rồi như một viên đá nặng, nước mắt lăn dài xuống mặt nàng, rớt xuống, rớt xuống!... Kiều càng hoang mang hơn nữa, tự trách: - Lẽ ra thì anh không nên nói với em những lời vừa rồị Khiết Kỳ! Anh đã lầm, theo lẽ anh không nên nói! Theo lẽ anh không nên nói những lời xúc phạm đến em, anh phải chết! Nàng chưa nhích động thì hạt châu nầy rơi hạt châu khác trào rạ Kiều sững sờ nhìn nàng lúc lâu, bỗng dậm chân: - Anh về Trùng Khánh! Nói xong, chàng bước ra cửa nhưng chàng vừa mới đến cửa thì Kỳ bỗng lên tiếng gọị Kiều quay đầu lại thì Kỳ bỗng nhanh như chớp chạy bay lại, ngã gọn vào lòng chàng, đập tay lên ngực chàng bình bịnh, khóc nói: - Trời ơi, anh Kiều, anh hư lắm, anh tệ lắm, anh tệ thật là tệ! Anh đã khinh em! Anh biết rõ lòng em mà anh đã bắt em chờ đợi biết bao lâu! Em cho là anh ở trùng Khánh đã có bạn rồi! Anh hư lắm! Anh đáng ghét quá! Bây giờ anh mới nói trong khi tuổi vừa mười hai thì em đã yêu anh. Bây giờ anh mới nói làm chi em nghĩ rằng vĩnh viễn anh sẽ không nóị Anh khinh em… Kiều nhắm híp mắt, hít một hơi dàị Sau đó Kiều ôm siết lấy nàng, cúi đầu xuống, áp đặt môi chàng lên làn môi mỏng của nàng. Cảm thấy vũ trụ đang quay cuồng, quay cuồng, quay cuồng… Sau đó là một đoạn vắng lặng như kéo dài hằng cữụ Ngoài song, có một bóng người sẽ lén rút luị Người ấy là Thiệu Tuyền. Chàng đi ra cửa sau nhà sau, dừng chân bên gốc dừạ Bấy giờ là lúc trời ửng sắc chiều, áng mây từ trên trời ửng ánh hồng. Bỗng chàng bị mặt trời nghiêng xô cho ngã dài ra đất. Chàng đứng như trời trồng, lẩm bẩm: - Chỉ có ta vĩnh viễn thuộc về người bồi hồi đứng ở ngoài song. Chàng nhếch cười khổ với mặt trời nghiêng. Cười rồi lại cười! Hai giọt nước mắt lăn dài xuống, chàng ngồi sụp xuống bóng dừa, chôn đầu trong hai taỵ
|
|
|