Tôi không biết tất cả đã bắt đầu như thế nàỏ Tôi không biết thần linh nào đã an baì tôi vào câu chuyện kỳ dị nàỵ Thế nhưng tất cả các việc đã phát sinh và đột nhiên đưa tôi vào một thế giới xa lạ, nó đã làm thay đổi cả định mệnh cuôc. đời tôi, mà tất cả những việc xảy ra đều là sự thật, không phải một giấc mơ, cũng không phải chuyện hoang đường. Tất cả đã bắt đầu như thế nàỏ Đó là thời gian ba tháng, sau khi tôi đoạt được mảnh bằng học sĩ của trường Đại học. Nỗi vui mừng phấn khởi của ngày mới tốt nghiệp cũng đã qua, ba tháng nay, tôi đã gửi đi mục Quảng cáo và tôi phát giác ra, mảnh bằng đại học không giúp tôi tìm được một việc làm để kiếm cơm nuôi miệng. Buôỉ sớm, lúc ở trên lầu xuống dùng cơm là tôi cảm thấy vẻ mặt của Chú thím tôi mỗi ngày một lạnh nhạt. Dĩ nhiên tôi tuyệt đối không thể trách cứ họ được, vì chú tôi chỉ là một người chú họ, ông không có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi lại càng không có cái nghĩa vụ cho tôi vào đại học, thế nhưng ông đã nuôi dưỡng tôi, lại cho tôi vào đại học. Ông đã một trăm phần trăm không phụ lòng cha mẹ tôi ở chốn cửu tuyền. Nay, tôi phải khó khăn lắm mới đoạt được mảnh bằng đại học. Ít ra tôi phải có một việc làm để giúp đỡ chú thím và các em tiếp tục việc học mới là phải đạọ Nếu cứ ở nhà chú ăn không ngồi rồi, cả ngày đi tới đi lui, chẳ ng làm một việc gì, thì bảo sao chú thím không khó chịủ Ngay cả đến tôi, tôi cũng cảm thấy áy náy trong lòng. San'g nay, ngôì vào bàn ăn, không biết thím cố ý hay vô tình nói: - Mỹ Hoành, có lẽ sự đòi hỏi của cháu quá cao, đời bây giờ người nhiều việc ít, tìm việc làm mỗi lúc một khó, cháu cũng đừng hy vọng đồng lương quá cao, chỉ cần có nơi ăn chốn ở là khá lắm rồị Lời xa ý gần, dĩ nhiên ý thím là không muốn tôi tiếp tục ở trong nhà này nữa, tôi không phải trẻ con mà nghe không hiểu, trông chú có vẻ bất mãn. Ông xô ghế đứng lên, hằn học nói: - Việc gì mà phải gấp? Để cho Mỹ Hoành nó thong thả tìm, tìm mãi cũng sẽ có việc. Tôi không thể nào cứ nghiễm nhiên làm một gánh nặng cho chú thím tôi nữa vì họ còn phải lo cho ba đứa em nhỏ còn đang ở trung học Cầm tờ báo trên tay, không xem tin tức, xã luân. gì cả tôi lật ngay sang trang quảng cáo, rao vặt. Tôi xem một lượt ở mục tìm người làm, gần như tất cả đều được tôi gửi lý lịch đi từ hai ba hôm trước. Chỉ có một mục tìm người được lồng trong hai lằn gạch đen to nét đã làm cho tôi phải chú ý. "Cần: Bí thư Hán văn phái nữ, từ 22 đến 25 tuổi, chưa có gia đình. Trinh` độ: học xong chương trình trung học trở lên, viết chữ đẹp, yêu nghệ thuật. Xin viết tự thuật và kèm theo ảnh bán thân và toàn thân mỗi thứ một chiếc, xin ghi rõ chiều cao, cân nặng và tuổi tác, cùng số lương yêu cầụ Gửi về Ông Thạch Phong, Vườn Thúy, số... Đường..." Một mục cần người thật quái gở, nó cho tôi cái ấn tượng là ông Thạch Phong nào đó, không phải cần Bí thư Hán văn mà là tìm ý trung nhân. "Ảnh bán thân và toàn thân mỗi thứ một chiếc, phải ghi rõ chiều cao, cân nặng và tuổi tác." Những điều đó bắt buộc người có khả năng làm việc cần phải ghi rõ và đính kèm hay saỏ Họ đang cần người cho việc làm hay là cần người cho họ? Tôi vất tờ báo sang một bên không có ý định gửi phiếu lý lịch đị Thực ra, nếu tôi có gửi đi chăng nữa, thì cái hy vọng được chọn lựa cũng quá mỏng manh, tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này rồị Ăn cơm sáng xong, tôi vẫn không sao thoát khỏi nỗi buồn phiền nó đang dằn vặt tâm can. Việc làm! Việc làm! Tôi lại vớ vôị tờ báo lên tay, xem lại một lần mục cần người khi naỹ, tại sao không thử một lần nữa xem saỏ Thêm một cơ hội tức là thêm một hy vọng! Hơn nữa, mục cần người này cũng có một vài điểm hấp dẫn. Ngoại trừ có nơi ăn chốn ở ra, hai chữ Vườn Thúy đã quyến rũ tôi không ít. Có lẽ nó là một hoa viên rộng lớn. Có cây to, có dây leo chằng chịt, có đủ kỳ hoa dị thảo! Và bên trong còn có những gì? Một người khổng lồ ư? Không hiểu sao, bỗng nhiên tôi nghĩ cái tên "Vườn Hoa của Cư. Nhân", kể lại chuyện một người khổng lồ cô độc, sống buồn tênh trong một vườn hoa to và đẹp. Thôi được! Cần người cho ai mặt xác họ, mình cứ gửi một phiếu lý lịch đi thử thời vận. Tôi thuận tay vớ một mảnh giấy và viết bức thư xin việc như sau: "Ông sẽ phát giác ra, tôi là một con người rất tầm thường như bao nhiêu người khác trên thế gian này, cũng có hai tay, hai chân, một cái mũi, một cái miệng và một đôi mắt như họ. Tôi còn có cả một đầu óc chứa đầy những ươc' mơ và hoài bão tầm thường, nhưng tôi đang đi trên một con đường bé nhỏ gồ ghề, cũng như muôn ngàn người tốt nghiệp đại học khác, ở trước mặt một con đường không phải là một đại lộ khang trang, song tôi có can đảm dọn dẹp chông gai và san bằ ng chướng ngạị Chỉ cần có một cơ hội, tôi nguyện sẽ đem những ước vọng tầm thường biến thành sự thật. Có lẽ ông không có hứng thú đi nghiên cứu tài liệu về tôi, nhưng tôi thấy rất rõ rệt là tôi cân` phải tự thuật tất cả. Tôi mươì tuổi mồ côi mẹ, mười lăm mất chạ Từ đó tôi sống bám vào gia đình chú thím. Chú thím tôi đã nuôi tôi đến hoàn thành đại học. Các em tôi chỉ vưa học xong tiểu học. Chú tôi chỉ là một tiểu công chức nên gia cảnh rất đỗi thanh bac.h. Vì thế, ông có thể thấy rõ là một việc làm đối với tôi rất cần thiết. Nhưng nói thế không phải để đòi hỏi một lòng thương hại trên thế gian này còn có rất nhiều người đáng thương hại hơn tôị Tôi tin ở khả năng làm việc của tôi và tin rằng tôi không đến nỗi ngu si lắm, và tôi cũng mong rằng tôi làm đ*ợc chu đáo những việc mà ông sẽ giao phó cho tôị Tôi không dám đòi hỏi số lương quá cao, việc làm của tôi đáng giá bao nhiêu thì ông có thể xem ở khả năng làm việc của tôi mà định đoạt nếu tôi có cái hân hạnh được ông tuyển dụng." Tôi nghĩ, lúc viết đơn xin việc trên tôi mang trong đầu ít nhiều thaí độ bỡn cợt. Tôi không tin là mình sẽ được tuyển dụng cũng không tin việc làm này thích hợp với tôi, vì vậy sau khi gửi thư đi, tôi cũng không còn bận tâm về nó nữa, thực ra cái mục cần người ấy được tiếp tục đăng suốt một tuần lễ. Lúc nó không còn xuất hiện trên mặt báo nữa, thì tôi cũng đem việc này ném lên tận chín tầng mâỵ Cái thư xin việc khác có đi mà không có về. Tôi lại tiếp tục sống "đi đến đâu cũng va đầu vào tường" thêm một tháng nữa, lòng tự tôn và ý chí phấn đấu đã bị thực tế maì giuã đến tình trạng đáng thương. Tôi không còn đủ can đảm đi viét lý lịch nữa, cũng không muốn đối diện với bất cứ một aị Thím không nói gì cả, nhưng bà bắt đầu cậy người giơí thiệu cho tôi một bạn traị Tôi thấy rất rõ rệt bây giờ, đang trải trước mặt tôi không còn là con đường bé nhỏ gồ ghề nữa mà là một cánh rừng âm u dày dặc. Tôi sắp sưả nghĩ đến việc lập gia đình, đây là con đường duy nhất của phần đông phái nữ, rơì bỏ nhà trường để bước vào xó bêp'. Nhưng mà khỏ nỗi, ngay đến một người có thể cùng tôi gầy chuyện trăm năm cũng chẳng biết tìm đâu rạ Đang trong tình trạng tuyệt vọng này, tin tức từ "Vườn Thúy" đã đến, nó như một ngọn đèn lóe lên soi vào cánh rừng dầy dặc âm u! Đó là một cánh thư màu trắng với chất giấy thật tốt, bên trên là hai giòng chữ giản dị viết bằng mực với nét chữ thật đẹp" Dư tiểu thơ! Mơì cô vui lòng đến diện kiến tại địa điểm Vườn Thúy vào lúc 9 giờ sáng ngàỵ... Kính thư THẠCH PHONG Trong thư không có đề cập đến đã tuyển dụng tôi hay không, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ làm cho tôi phấn khởi rồị Tôi cầm chặt lấy phong thư, lòng nôn nóng muốn được gặp ngay chủ nhân Vườn Thúy và không hề nghĩ một tí gì về việc sẽ có một định mệnh kỳ dị nào sẽ đến với tôi trong tương laị Õ Tôi tìm đến Vườn Thúy lân` đâù tiên vào một buổi sáng muà thụ Nhưng sự dự đoán của tôi, nơi đây cách thành phố thật xạ Chân tôi giẫm trên một con đường tráng nhựa thật đẹp con đường này đưa tôi thẳng lên núi, tuy lòng tôi có hơi hôì hộp về việc "khẩu thí" sắp tới đây, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi nhìn hai bên con đường nhựa ăn thông lên núi này, một bên thì lại là một rừng trúc xanh um xaò xac., còn một bên thì lại là một rừng thông thắm tươi hùng vĩ vẻ mảnh mai óng ả của trúc và vẻ hùng dũng hiên ngang của thông làm thành một so sánh khác biệt rõ rệt. Bên trong rừng trúc và rừng thông đều sạch sẽ, trên mặt đất phủ đầy những lá, nhưng lại không ẩm thấp. Trong rừng thông lại có cả những hòn nham thạch cao sừng sững, càng tăng khí phách cho thông. Đường nhựa thật rộng, xe hơi có thể chạy thẳng lên núị "Vườn Thúy" cứ trong tên mà định nghĩa, nhất định phải ở giữa cánh rừng xanh biếc nàỵ Tôi bị thông và trúc gợi cao hứng thú, tinh thần cũng được cổ võ bởi không khí trong lành của buổi sáng núi rừng. Tôi nghe như niềm vui rào rạt khắp châu thân. Mỗi một bước đi của tôi có mang theo niềm hy vọng được tuyển dụng trong cong việc ở đâỵ Cứ thế, tôi vưà đi vừa thong thả ngắm nhìn chung quanh, tình thật mà nói, tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều những việc trong tương lai và chuyện việc làm trước mặt, vì thế, tôi hoàn toàn không nghe có tiếng động cơ của máy dầu đang dùng hết tốc lực từ dưới dốc núi leo lên, đợi đến lúc tôi phát giác ra thì chiếc xe ấy đã vụt đến bên người tôị Vì đường rừng làm quanh theo chân núi nên khúc quanh rất nhiều, trước khi chuyển vào khúc quanh người lái xe không trong thấy tôi; lúc ông ta trong thấy thì không còn thắng kịp nữa, hơn nữa, tôi lại đi ngay giữa lộ. Sự việc xảy ra thật nhanh, tôi ngã xuống và chiếc xe lao qua, tôi lăn một vòng trên đường mà không cảm thấy đau, chỉ nghe như nỗi kinh hoàng và phẫn nộ lên đầy lòng. Tôi gắng gượng ngồi lên, nhìn xuống chân, đầu gối bên phải bị xát trầy da, nhưng không nặng lắm, chiếc "Jupe" bị rách đi một mảnh vuông nhỏ. Tôi nghĩ có lẽ chiếc xe nó không đụng vào tôi, mà chỉ bị tay lái hay một nơi nào đó móc vào áọ Tôi đứng thẳng người lên, chiếc xe nọ đã quay lại và đến gần bên tôị Người lái xe vẫn ngôì yên trên xẹ Hắn có gương mặt đâỳ vẻ ương ngạnh và rắn rỏi của một người đan` ông khoảng 38, 39 tuổi gì đó. - Tôi hy vọng rằng cô không bi thương? Hắn nói lớn, gần như với giọng mệnh lệnh. - Tôi hy vọng Ông chạy chậm một tý! Tôi nói với giọng giận dữ và phẫn uất, lẽ ra thì hắn phải xuống xe và tỏ vẻ biết lỗi mới phảị - Không bị thương là phúc cho cô, cô đã cản đường đi của tôị Hắn lạnh lùng nóị - Đường này đâu có phải của ông làm! Hắn nhếch mép, khẽ cười hì một tiếng. Tôi trong thấy nét ngạo mạn và trêu cợt hằn rõ trên khóe môi của hắn. - Con đường nàỷ Chính tôi làm ra đấy Hắn nói bằng một giọng không mấy rõ rệt, tiếp theo đó, hắn lại lớn tiếng nói: - Cô không có hề gì thì tôi đi đây! Hắn sang số xe và vọt nhanh lên dốc núị Tôi bực tức đến cùng cực và tự nhủ: "Xui đến thế là cùng nên mới gặp phải người sỗ sàng như vậy" Tôi to tiếng nói với theo sau hắn: - Tôi hy vọng ông lao đầu vào núi! Xe hắn đã đi xa, chẳng biết hắn có nghe thấy không? Tôi dừng lại bên đường vài phút để vuốt lại nếp áo vàđinh. tỉnh tinh thần. Đây chỉ là một rủi ro nhỏ, tôi không bị thương hay trẹo chân tay chi cả. Tôi lại tiếp tục buớc đi rồi quên khuấy đi câu chuyện kém vui đó, vì rừng cây của buổi sáng có một màu xanh biếc và tiếng chim hót vang vang những nhịp khúc vui tươị Mặt trời đã lên cao, Đài loan vào thu, ánh nắng vẫn mang sức nóng như thiêu như đốt, tôi bắt đầu cảm thấy nóng bức và khát nước vô cùng. Đàng trước có một ngã ba đường, bên lề có một tàn cây to, bóng mát phủ trên mặt đất như hình dáng của cây dù. Tôi đi đến đó, dưới gốc có một chiếc ghế đá, trên ghế có khắc một hàng chữ: "Vườn Thúy kính tặng". Kính tặng cho aỉ Đúng rồi! Tặng cho bất cứ người khách đi đường nào, để họ có được đôi phút nghỉ ngơi dưới bóng cây râm mát. Bây giờ thì nó "kính tặng" cho tôi, tôi tự đuà và mỉm cười với mình. Tôi ngôì xuống ghế và vuốt lại quần áo một lần nữa, phuỉ sạch những vết bụi bám trên tay chân. Tôi ngồi yên đó, bất giác nghe một chút gì thỏa mãn, thỏa mãn về việc gì? Tôi cũng không biết nữạ Tôi chỉ cảm thấy một cách mơ hồ như cái danh từ "Vườn Thúy" không còn xa lạ đối với tôi, mà giữa nó và tôi đã có một liên hệ nào đó. Chung quanh thật yên tĩnh, rừng thông và rừng trúc nằm im lặng lẽ. Con đường nhựa chạy ngoằn ngoèo lên núi, có một con đường lát đá nhỏ khác ăn sâu vào cánh rừng rậm,bên con đường đá có dựng một tấm bảng nhỏ chỉ "Đường đi vào Vườn Thúy" Con đường đá nhỏ cũng khá rộng, ngồi ở đây có thể trông thấy thấp thoáng một dãy tường và mái ngói đỏ. Tôi nhìn đồng hồ, thời giờ còn rộng chán, tôi không cần vội lên đường. Tôi ngồi chưng` mười lăm phút, không thấy một bóng người khách đi đường nào cả. Ánh nắng thật đẹp nhưng đúng vào phút ấy, bỗng nhiên tôi có một cảm giác dị thường, không biết vì giác quan thứ sáu hay vì một lý do nào khác, khiến tôi, đột nhiên rùng mình một cáị Tôi cảm thấy một cách rõ rệt là có người đang ở gần bên tôi, đằng sau một gốc cây hay một tảng đá nào đó, có người đang rình rập tôị Bỗng tôi cảm thấy ớn lạnh, tóc đằng sau ót tôi đột nhiên dựng lên. Không hiểu có một nguyên do nào làm tôi rùng mình, tôi đứng nhỏm lên và quay đầu lại, hoàn toàn do sự thúc đẩy của trực giác. Sau lưng tôi là một dãy rừng thông, có ba hòn nham thạch đứng sững ngang nhau như một tấm bình phong che ngang phía trước, ánh nắng chói chang, và trong rừng thông chẳng có chi cả. Bất giác tôi phì cười cho sự rối loạn thần kinh của mình. Bươc' chân trên con lộ đá, tôi nhắm hướng Vườn Thúy đi tới, và không bao lâu, tôi đến gần địa điểm ấỵ Thật là ngoài sưc' tưởng tượng của tôi, nơi đây chỉ là một mảnh đất rộng được khai phá từ một triền núi, có hơn mười căn nhà được xây trên đó. Trông vào thì Vườn Thúy không quá cô độc như sự dự tưởng của tôị Đây hẳn là cư xá cao cấp hoặc những ngôi biệt thự của những kẻ giàu sang nhàn hạ. Vườn Thúy nằm ở cuối con lộ, nó chiếm một khoảng đất rộng rãi, có tường trắng vây quanh. Một cành cây phượng vĩ từ trong vươn ra bên ngoài và có nhiều cây si to cao hơn cả tường dâu, lá đã được cắt xén thành cung, hình tròn và hình dạng của chim. Nơi đây là nơi nàỏ "Vườn Hoa của Cự Nhân" ư? Tôi đưa tay lên nhận chuông trên cửa, tấm bảng đồng đề "Vườn Thúy" phản chiếu ánh sáng chói chang vào tôị Một người đàn ông gầy gầy vào khoảng trên dưới 30 tuổi ra mở cổng. Sau này tôi biết được gã là tài xế của chủ nhân Vườn Thúy, và được gọi là chú Lưụ Bên trong cánh cổng quả nhiên là một vườn hoa vĩ đại, trồng đầy những hoa hường, hoa cúc, thạch trúc và vạn niên thanh. Vườn hoa có vẻ đã được hoạch định hẳn hoi, có một hòn núi giả được xây bằng đá nằm ở giữa một bồn nước có vòi phun cao, trong kẽ đá mọc đầy các loại hoa cỏ, một cây xương rồng nở đầy hoa màu hồng nhạt, có gần hai ba chục cây hoa hồng khác loại, màu đỏ, màu hồng, màu vàng, màu trắng đang nở rộ, khoe màu dưới ánh nắng. Nhưng ở đây không hẳn la một vườn cây rợp bóng. Ngoại trừ những cây phuọng và cây si được cắt xén quanh tường ra, trong vườn chỉ có vài cây hoa trà và cây dâu là có hình dạng to lớn, vì vậy cả một vườn hoa trong thật sáng sủa, sạch sẽ vã đầy sinh khí. Ngôi biêt. thự trong vườn được xây hai tầng theo lối tây phương, bên ngoài tường, sân nhà được lát gạch màu đỏ, hai bên hiên rộng rãi có xây những cột trụ bằng xi măng có vân giản. Một con đường đá nhỏ chạy dài từ ngoài cổng vào đến gian chính, gian bên canh. là nhà xẹ Cổng nha xe được mở rộng bên trong có một chiếc xe hơi kiểu nhỏ màu đỏ thãm. Tôi được dẫn vào phòng khách. Đó là một căn phòng rộng lớn, sáng sủạ Ba mặt phong đều gắn cửa kính lớn, ánh sáng bên ngoài lùa vào tràn ngập căn phòng. Ghế mây hình vòng cung, bàn tròn dài nho nhỏ làm bằng cây dầu và một bộ sa-lon màu xanh. Đồ vật trong giản dị, nhưng nó biểu lộ cả một thứ gì....không giản dị trong ấỵ Cái vẻ đẹp đẽ, quí phái và tinh khiết, làm cho người khách lạ, có một mối thiện cảm không thể nào diễn tả bằng lờị Trên tường không treo tranh liễn, chỉ treo một bó hoa hướng dương to bện bằng mâỵ Một người con gái giúp việc khoảng 18, 19 tuổi ra tiếp tôị Cô ta cười lộ hàm răng trắng đẹp, mang cái tinh khiết tương tự với vườn hoa nhà naỵ Cô ta niềm nở hỏi: - Thưa, có phải cô là cô Mỹ Hoành không ạ? Ông chủ đang chờ cô đấỵ - Vâng! Tôi đáp và cảm thấy hồi hộp. - Hiện ông chủ ở trên lầụ Ông muốn tiếp cô ở phòng đọc sách, mơì cô lên trên ấỵ Tôi đi lên lầu, không còn tâm trí đâu để ngắm nhìn cách bày biện trong nhà. Tôi bước vào một căn phòng rộng rãi, có ghế salon, có kệ sách, có thật nhiều sách làm người nhìn hoa cả mắt, có một chiếc bàn thật to, và.... một người đàn ông quay lưng về phía tôi đang loay hoay tìm sách ở chiếc kệ cao ngất, chiếm trọn một bức tường. Cô người làm đứng cạnh tôi lên tiếng: - Thưa ông, Dư tiểu thơ đã đến rồi đây! - Biết rồi! Người đàn ông nọ nói không quay đầu lại Tôi nghe tiếng đóng cửa sau lưng, chỉ còn mình tôi đứng đó. Tôi nghe tim đập nhanh trong lòng ngực, không hiểu sao tôi lại hồi hộp đến thế, lòng bàn tay rịn ướt mồ hôị Người đàn ông nọ thong thả quay sang đối diện với tôi, tôi đứng thẳng người lên, ước gì tôi chưa vào đến nơi đây và ước gì tôi được lui ngay ra tức khắc, nhưng muộn mất rồi, người đàn ông nọ đang nhìn tôi từ đầu đến chân, không ngạc nhiên cũng không lấy làm lạ, trong ánh mắt ông ta tiềm tàng một nụ cười trêu cợt, tương tự vơí thaí độ sau khi ông ta đụng tôi trên dốc núị Xong ông ta chậm rãi nói: - Chắc cô thất vọng lắm thì phảỉ Vì tôi đã không lao đầu vào núi! - Tôi...ơ.. - Tôi lưỡng lự định khiêu khích - nếu... nếu lúc nãy tôi biết là ông thì... - Thì cô sẽ không nguyền rủa tôỉ - Tôi nghĩ... - Tôi cảm thấy mình đang bị trêu chọc, dù cho tôi có cần thiết việc làm này đến đâu, cũng không thể vì thế mà quỵ lụy aị Tôi thầm nghĩ, tôi vẫn giữ ở trong lòng một nỗi bất bình mà chẳng tiện thốt ra! Tôi thẳng thắn nói, có lẽ lúc ấy sắc mặt tôi thật khó coi, việc làm này coi như đi đời một trăm phần trăm. Ông ta nhìn tôi một thoáng và cái vẻ trêu cợt ban nãy đã tiêu tan đâu mất. Ông ta đi đến chiếc ghế đối diện bảo tôi: - Dư tiểu thư! Mơì cô ngồi, rồi chúng ta cùng nói chuyện được chứ? Giọng ông vẫn có vẻ mệnh lệnh, nhưng tôi bắt buộc phải nhớ rất có thể ông ta sẽ là chủ nhân của tôị Tôi bèn ngồi xuống. Ông lại nhìn tôi, ánh mắt ông ta nghiêm lại, tôi nhận ra là ông ta đang dò xét tôị - Tôi có làm cô phật ý không? Bỗng nhiên ông ta buông ra một câu hỏi đó và tôi vội vã đáp: - Ông muốn nói về việc ở trên dốc núi, hay là ở đâỷ Ông ta hơi mỉm cười, nhưng lần này không mang vẻ trêu cợt mà lại ôn hoà, ông ta gật đầu nói: - Theo tôi thấy thì, cả hai đều làm cô không được hài lòng. Nhưng tôi hy vọng cả hai điều đó không quan trọng. Tôi mỉm cười: - Thật thế! Không quan trọng. - Thế thì chúng ta có thể vào vấn đề câu chuyện chính. Ông ta mở ngăn kéo lấy ra một xấp giấy, đó là hồ sơ xin việc của tôị Ông rút chiếc ảnh ra nhìn kỹ một hồi, rồi lại nhìn tôi, hình như có ý so sánh ảnh và người có phải cùng là một không? Cuối cùng ông ta vưà ý, để chiếc ảnh xuống và nhìn tôi nói: - Lần tuyển nữ bí thư này, tôi nhận được hơn một ngàn sáu trăm đơn xin việc, trong số đó tôi chọn năm đơn, cô là người thứ năm mà tôi tiếp kiến. Tôi im lặng không nói gì nhưng chắc mẩm, có phần năm hy vọng rồi đấy! Phải chi lúc nãy tôi không nguyền rủa ông ta trên dốc núị - Công việc làm tính chất đơn giản, nhưng cũng không quá đơn giản. Phần cốt yếu là cô giúp tôi soạn lại một mớ tài liệu, tài liệu này là một cuốn gia phả của dòng họ Thạch nhà tôi, trong ấy gồm có những văn cảo, nhật ký và thư từ của tổ phụ tôi, cần phải xắp xếp lại rồi căn cứ theo nhật ký của tổ phụ tôi, dùng một lối hành văn có hệ thống mà viết thành một quyển "Truyện ký". Tôi xen vào nói: - Tôi thiết tưởng, sao ông không mượn một nhà văn để làm công việc nàỷ - Cô muốn nói... Trông dáng ông ta có vẻ bất mãn: - Cô không muốn làm việc này ư? - Ồ! không! Tôi vội đáp. Có chứ ạ nhưng tôi e không có đủ khả năng. - Cái đó phải đợi cô bắt tay vào việc mới rõ được - À! Thưa vâng! Dĩ nhiên! Bỗng tôi cảm thấy tôi đã bị khuất phục và trở nên thụ động. - Làm xong tài liệu của tổ phụ tôi, rồi đến lượt phụ thân và của... một người khác. Tôi sẽ trao cho cô xem rất nhiều thứ, kế đến là cô giúp tôi xem các thư từ và trả lờị Cô xem, liệu cô có thể làm được không? - Vâng, tôi có thể làm được! Tôi nói mà không khỏi nghi hoặc, có lẽ nào cái công việc mà ông ta vừa nói, không thể không làm được? Hay là ông ta có mục đích nào khác? - Cô cần phải ở lại đây, vì thơì gian có mặt ở nhà của tôi không nhất định, giờ làm việc cũng không nhất định nốt. Mỗi tuần lễ cô có một ngày nghỉ và những ngày nghỉ này sẽ do tôi quyết định, được chứ? - Thưa được! Tôi tự nhủ, có thể giảm bớt được gắng nặng cho chú thím tôi là được lắm rồi! - Về số lương của cô... - Ông ta trầm ngâm một lát - Tạm quyết định là hai ngàn một tháng. - Dạ. Tôi hơi kinh ngạc, vì số lương vượt quá xa dự liệu của tôi, tôi chần chờ chưa dám tin ở thính giác của mình: - Thưa thế nghĩa là... ông...ông đã bằng lòng tuyển dụng tôỉ Tôi lí nhí hỏi - Dĩ nhiên, hay là cô không muốn làm? - Thưa không phải thế! Tôi nói lớn và cảm thấy vui mừng khôn xiết. - Thưa đến bao giờ tôi mới bắt đầu làm, thưa ông? - Ngày mai! Ông ta nói một cách giản dị và xô ghế đưn'g lên: - Cô haỹ về mang đồ đến đây, cần nhất là đến trước buổi trưa, vì chiều tôi bận đi khỏị Ngay bây giờ, cô có thể về nhà sửa soạn đồ đạc. Tôi cũng đứng lên nhìn ông ta với nghi ngờ, đối với tôi, tất cả đều như một giấc chiêm bao, không có vẻ gì là thực cả. Tôi lại lí nhí hỏi: - Nhưng mà, như thế này... đã quyết định rồi ư? Sắc mặt ông ta lộ vẻ khó chịụ - Cô còn thắc mắc điều chi nữả Dĩ nhiên, còn có những vấn đề như là, người đàn ông này là aỉ Thạch Phong, một cái tên hay là một biệt hiệủ Nghề nghiệp của ông ta là gì? Tất cả những điều này không khác thường? Không đặt biệt ư? Trong ngôi biệt thự của ông ta còn có những con người như thế nàỏ Trong tương lai tôi sẽ sống chung một nhà với aỉ Việc thắc mắc thì hẳn là nhiều rồi, nhưng tôi không dám hỏi tiếp, vì nét khó chịu càng lúc càng in rõ trên mặt chủ nhân tôị Tôi cần phải biết điều một tí! Trừ phi tôi không muốn làm việc ở đâỵ Vì vậy tôi đành nuốt ực vào lòng tất cả những câu hỏi và khẽ nói: - Thưa không! Không có chi thắc mắc cả. - Thế thì, ngày mai sẽ gặp lạị Ông ta nói và quay người sang tìm kiêm' sách. Tôi lẳng lặng rời khỏi căn phòng. Tôi không phải là khách, nên không có quyền buộc chủ nhân phải tiễn đưạ Tôi bước chân đi một mình xuống chiếc thang lầu rộng rãị Thế là tôi đem hành lý đến sống trong "Vườn Thúy" Buổi sáng đầu tiên, chủ nhân đưa tôi đến một căn phòng trang trí và bày biện sẵn sàng. Đây là một trong sáu phòng ở trên lầu, cửa phòng vừa mở, tôi hơi kinh ngạc, vì đồ vật trong phòng rất đầy đủ bàn phấn, tủ áo, tủ sách, bàn viết, giường, đèn bàn và màn treo cửa sổ, thứ nào cũng chuẩn bị tuyệt hảo, hơn nữa, đó hoàn toàn là một căn phòng được trang bị cho phái nữ. Đồ vật tuy không mới, nhưng rất tinh vi, màn treo cửa bằng vải Nylon màu hồng nhạt, cùng một màu với tường, bên trên bàn phấn có gắn một mặt kính hình tròn chạm bằng cây có trổ hoạ Trong khuôn cửa kính của chiếc tủ sách, chất đầy ăm ấp sách. Tôi kinh ngạc nhìn chủ nhân như để hỏi xem có phải căn phòng nay được chuẩn bị cho tôi không? - Cô cứ ở căn phòng nay được rồi Ông Thạch Phong nói, không biểu lộ một vẻ gì trên sắc mặt - Căn phòng nay trước kia của một cô gái khác, hiện giờ cô đã đi khỏi, bây giờ nó thuộc về cô. Các thứ sách vở hoặc tiểu thuyết, nếu cô thích, cô có thể đọc. ÕDù sao đi nữa, những đồ vật trong căn phòng này cô đều có thể dùng được. Hôm nay ta chưa bắt đầu làm việc, cô nghỉ ngơi trước đã, tôi phải đi ngay bây giờ, ngày mai ta sẽ tiếp tục bàn chuyện. Ông Thach Phong không cho tôi cơ hội để hỏi thêm câu nào cả, ông cũng không tiếp tục giải thích gì cả. Ông quay gọi chị trẻ tuổi hôm qua lên, vàbảo tôi: - Đây là Thu Cúc, cô có việc gì cần cứ bảo chị ấy làm hộ! Rôì ông dặn dò Thu Cúc: - Hãy phục vụ cẩn thận Dư tiểu thư, đừng để cô ấy thiếu thốn một thứ gì! - Vâng! Thu Cúc kính cẩn trả lời - Tôi đi nhé cô Hoành Và ông quay người bỏ đi với những bước dài - Ợ..Khoan đã, ông Phong? Ông Thạch Phong đứng lại và quay đầu nhìn chăm chú vào tôi - Tôi... tôi muốn nói, xin cam' ơn ông. Tất cả đều quá tốt đẹp đối với tôị Ông Thạch Phong nhun' vai, làm một cử chỉ có hơi đặc biệt rồi quay người bỏ đi không đáp lời tôị Tôi thừ người ra mất mấy giây mới đi vào căn phòng... của tôị Tôi nhìn ngắm tất cả những đồ vật trong phòng với vẻ hiếu kỳ. Thu Cúc bước theo vào và mang chiếc valy quần áo của tôi để lên giường - Có cần em sắp xếp đồ đạc giúp cô không Dư tiểu thơ? Thu Cúc nóị - Ồ! Thôi khỏi, cứ để đây tôị Em đi làm công việc của em đị - Vâng thưa cô! Cúc lui ra khỏi phòng. - À! Khoan chờ tí! Tôi gọi giật Thu Cúc lại, nói: - Tôi muốn hỏi, trong ngôi nhà này còn có những ai nữa nhỉ? - Hiện giờ thì chỉ có ông Phong, em và chú Lưu tài xế. - Hiên giờ? - Đôi khi cậu hai cũng về đây! - Cậu haỉ Tôi hỏi một cách hồ nghị - Cậu Hai là con của ông Phong ư? - Không, là em của ông, nhưng chúng em quen gọi như thế. - Thế còn bà Phong? Tôi hỏi thế song không tin rằng Thạch Phong đã có vợ. - Năm ngoái bà ấy có về một lần, năm nay thì chưa về! - Bà ấy ở đâủ - Hình như là ở bên Mỹ thì phải, em cũng không rõ lắm! - Thế à. Tôi dừng lại một lát: - Thôi được rồi, em có thể đi xuống dưới nhà. Nhưng tôi lại chợt nhớ đến một thắc mắc khác: - À còn một việc nữa, căn phòng này trước kia của ai nhỉ? - Của... Thu Cúc do dự một lát xong lắc đầu nói: - Em cũng không biết, lúc em lại làm, thì căn phòng này đã bỏ trống, em chỉ quét dọn nó hằng ngàỵ Có lẽ Thu Cúc biết rõ nhưng không muốn nói ra, tôi nghĩ đã hỏi hơi nhiều, mà thiệt tình tôi không ngăn được tính tò mò. Tôi cười nói với Thu Cúc: - Thôi được, cám ơn em, Thu Cúc! Cúc mỉm cười mặt đỏ lên và đi rạ Cô gái này tính nết khá dịu dàng, có thể dễ cư xử. Tôi đóng cửa lại, đi đến khung cửa sổ và kéo màn lên, vừa đúng lúc trong thấy chiếc ô tô màu đỏ ban nãy từ con đường lát đó trong vườn chạy ra, chủ nhân của tôi đã đi khỏị Tôi bắt tay vào việc sắp xếp đồ đạc, đem quần áo mắc vào tủ, soạn những văn cụ ra để trên bàn viết, tất cả việc sắp xếp chỉ mất có 30 phút, thực ra đồ đạc của tôi quá giản dị. Tôi đi loanh quanh trong phòng, hết sờ vật này đến ngắm vật kiạ Trên bàn phấn không có phấn son chi cả, chỉ có một cây lược làm bằng ruột cây anh đào, trên cán có chạm trổ. Trong tủ sách phần nhiều là tiểu thuyết, sách phiên dịch, lại có cả một bản cô? Hồng Lâu Mộng và nguyên bản Tây Sương Ký, Đào Hoa Phiến, Mẫu Đơn Đình v...v... Ngoài những loại sách văn nghệ nói trên còn có một ít sách y học như Tâm trạng Di truyền, Bệnh thái Tâm Lý Học và Nguyên do của hiện trạng quái thai vv.. Cứ theo các pho sách đó, thì người chủ trước của căn phòng nhất định phải học về y khoa hay văn khoạ Tôi rút một quyển sách có cái nhan đề của Zola là "Câu chuyện viết cho Nina", tôi chưa từng xem qua quyển nàỵ Lật trang bìa, có vài hàng chữ đẹp nét viết trên trang để trong: "Loại sách lưu trữ thứ 124 của Tiểu Phàm" Tiểu Phàm? Tên người chủ trước của căn phòng này ư? Thuận tay lật sang trang kế, tôi phát giác cô ta là người đọc sách có tật viết, vẽ bậy bạ trên sách. Một con thỏ với hai chiếc tai dài làm che lấp cả mặt chữ, bên lề trang sách cũng viết ngoằn ngoèo mấy han`g chữ: "Nina, văn gia đề tặng cho nàng như vậy không kiêu hãnh saỏ Ôi! Đường đường một Zola!- "Câu chuyện viết cho Nina" Có thể, một ngày nào đó cũng có một người viết cho tôi một quyển sách dầy dầy! "Câu chuyện viết cho Tiểu Phàm" Chẳng đẹp và tuyệt lắm ư? Ai sẽ viết? Đông ư? Đông, Đông, Đông! Anh có yêu em không? Yêu em không? Yêu em không? Mày không biết thẹn à, Tiểu Phàm?" Trên đầu một trang khác cũng viết: "Đông thì chỉ có thể là Đông, Đông của mình chứ không phải Đông của người khác. Haỹ chờ đợi, có lẽ mình sẽ viết một quyển "Câu chuyện viết cho Đông" Rồi một trang khác: "Ô! Mình không bao giờ tin việc này đâu! Cái hạnh phúc này không thể có một ám ảnh nào được. Đông cũng sẽ không tin đâu, nhỉ Đông nhỉ" Lại một trang khác: "Nina, ta không ghen ghét với nàng đâu, ta cũng không ganh ghét với bất cứ một người nàọ Không ai sung sướng bằng ta cả, vì ta đã có Đông!" Lại một trang khác: "Mình hy vọng sẽ đẹp hơn tí nữa, từ ngày mình bắt đầu hiểu biết, thì mình chỉ vì Đông mà hy vọng mình đẹp hơn lên, Đông thường nói: "Tiểu Phàm, em đẹp lắm rồị" "Thật thế ư? Đông! Thật thế ư?" Cứ với những loại từ ngữ này, trên sách viết đầy dẫy cả những chữ, nào là Đông, nào là Tiểu Phàm, tôi đặt quyển sách này xuống và rút một quyển khác: "Gia Đình Quý Tộc.", trên trang đầu cũng viết những chũ tương tự: "Loại sách lưu trữ thứ XXX của Tiểu Phàm" Bên trong cũng có đủ cả nét vẽ và chữ. Cái cô Tiểu Phàm rõ ràng cô ta rất quen đem nhân vật trong sách và bản thân mình hỗn hợp lẫn nhaụ "Lisa ơi! La Phu ơi! Như thế thì thật là tàn nhẫn, mình không thích những câu chuyện tàn nhẫn như thế. Mình đã để rơi không biết bao nhieu là lệ. Cái tên Đồ Cách thật là đáng nguyền rủạ Nỡ nhẫn tâm chia rẽ tình họ. Mình và Đông sẽ ra saỏ Đông! Anh đừng cười em! Em yêu anh đến điên khùng mất! Anh đừng lìa bỏ em nhé! Em sẽ... Làm sao mình đủ can đảm viết tiếp?" Tôi để quyển sách xuống, ánh nắng buổi sáng từ ngoài rơi vào, trong phòng sáng sủạ Tôi không muốn tiếp tục xem những thứ sách kia nữa, vì trong mỗi quyển đều có viết đầy cả chữ, tôi bỗng dưng cảm thấy bị ám ảnh Tiểu Phàm, Đông! Những người này là aỉ Họ không liên can gì đến tôi cả, thế nhưng họ cứ ám ảnh tôi! Tôi đến bên bàn viết, lơ đãng mở một chiếc ngăn kéo, trong đó có vài quyển nhật ký dầy cũ kỹ, nhưng đều được bọc bằng giấy đẹp, bên trên đề mấy chữ: "Nhật ký của Tiểu Phàm năm Dân Quốc 48, 49 đến 50" Kế đó là năm 51- 52, bên dưới không còn nữa, mỗi năm một quyển, tôi rất muốn lật thử một quyển xem, nhưng tôi do dự một hồi rồi lại đóng ập ô kéo lại, đây là bí mật của người khác, tốt hơn hết là đừng nên tò mò. Hình ảnh của Tiểu Phàm đầy dẫy trong căn phòng này, khiên' tôi cảm thấy lo ngại và thầ trí nặng nề. Tôi mở một ô kéo khác, bên trong có một sợi dây chuyền bằng vàng với một mặt hình traí tim bên trên có khắc mấy chữ: "Tặng Tiểu Phàm, Đông của em" Tôi vội vã đóng ập ô kéo lại, toàn thân ớn lạnh, Tiểu Phàm này nhất định đã chết rồi, nếu không nàng chẳng bao giờ để chiếc dây chuyền của Đông mà không mang theọ Tôi đi đên bên giường, cảm giác ớn lạnh gia tăng. Chiếc giường này, Tiểu Phàm đã nằm qua và căn phòng này Tiểu Phàm đã ở... mà Tiểu Phàm có lẽ đã chết rồi... Tôi lắc đầu không muốn nghĩ đến Tiểu Phàm nữa, tôi đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn những bông hồng cùng với các đóa hoa khác đang nở đầy vườn để khoe tươi, đua thắm dưới ánh dương.
|
|
|