Lẻ loi coi mòi bén rễ
Ăn sâu tận đáy sông dài
Đâm chồi bám ra tận bể
Một thời mặc sức vươn vai
Lẻ loi ôm trùm mắt biếc
Đời anh độc mã đơn phương
Dòng thời gian , màu khác biệt
Trời xui đất khiến rẽ đường
Lẻ loi chênh vênh đùn đẩy
Bóng rơi thoi thóp men chiều
Ngày xưa chạm môi run rẩy
Giật mình hoảng hốt chim kêu
Lẻ loi nhỏ nhoi lúc nhúc
Núp bờ chăn gối gặm mòn
Đi về chân trời côi cút
Hồi tưởng một thời vàng son
Lẻ loi lèo tèo soi bóng
Vết nứt tình yêu đổi thay
Trăm năm đời hai lối mộng
Linh hồn xao xác đổi màu
Lẻ loi nhặt chùm may rủi
Ngày em nghiêng dáng ngây thơ
Gieo neo một trời hờn tủi
Ngày ta ngọng nghịu vần thơ
Lẻ loi về miến xa vắng
Em còn vun đắp dung nhan
Oán trách lạ kì số phận
Ô kìa bóng nắng hoang đàng
|