Anh yêu em!
Bởi em chính là Hà Nội Giản dị, đời thường
Giữa phố phường, đô hội
Anh vẫn nhận ra em.
Anh yêu em!
Bởi tình yêu không ủ cũng lên men
Như Hà Nội nhận tự anh nhúm rau… ngày ấy
Như con sông Hồng quanh năm nước chảy
Để những cây cầu soi bóng uy nghiêm.
Anh yêu em! Hà Nội về đêm
Cho anh biết thế nào là nỗi nhớ
Ngọt ngào mùi hương… lan tỏa Anh say.
Hà Nội sáng hôm nay Cái rét ngọt
Để hiểu thêm nỗi lòng người Hà Nội
Hà Nội nghìn năm mà như không có tuổi
Như mặt nước hồ màn sương cứ như mơ.
Anh yêu em, yêu lắm Hà Nội ơi!
Tháp Bút cứ đợi trông nắng về để nghiêng bên đài mực
Viết lên trời xanh một câu thơ rất thực “Tả – Thanh – Thiên”
Với em – ơi tình yêu của anh!
Hãy đợi anh cùng xuân về gõ cửa
Con tim sẽ bật lên lời yêu anh mãi còn ấp ủ
Mình yêu nhau nhé, em!
|